"Em chẳng qua chỉ là đang nói trước chuyện tương lai thôi"
Cố Hỉ Tâm gân cổ cãi lại anh, cô ta không chấp nhận thái độ lạnh nhạt của anh trai mình đối với Tấn Phong như vậy.
Giận mới chồng giận cũ, cô ta vẫn còn chưa quên việc anh tin tưởng Vũ Tình thay vì cô ta, em gái mình tai nạn tỉnh dậy không thèm hỏi thăm lấy một câu mà Cố Kình Quân đã chạy đến chất vấn xem Cố Hỉ Tâm có phải là tự biên tự diễn hay không.
Bây giờ lại còn trước mặt mọi người giống như đang sỉ nhục vị hôn phu của cô ta nữa, đúng thật là vô cùng quá đáng.
Advertisement
"Em là nhà tiên tri vũ trụ sao? Em có thể biết chắc chắn được những gì xảy ra trong tương lai sao? Chắc chắn anh ta sẽ cưới em sao? Cố Hỉ Tâm, em đừng tự mình ru ngủ bản thân nữa"
Giọng Cố Kình Quân vẫn vô cùng điềm tĩnh, nhưng thanh âm anh phát ra lạnh lẽo đến mức như muốn đóng băng tai người nghe luôn vậy.
"Anh...
Mặt Cố Hỉ Tâm đỏ bừng lên vì tức giận.
Advertisement
Cố Phu Nhân thấy tâm trạng con gái mình không vui liền quay sang trách móc Cố Kình Quân: "Kình Quân, sao con lại nói em như thế? Lâu lắm mới về nhà, vui vẻ một chút đi.
Đừng có gây sự với em con nữa"
"Cảm ơn mẹ nhắc nhở.
Có vẻ như con không nên có mặt ở đây, con xin phép đi về trước"
Gố Kình Quân nói rồi đứng lên quay người về phía cửa.
Cổ Phu Nhân thấy vậy liền lúng túng: "Mẹ...
Mẹ cũng không phải là có ý đó.
Con cũng biết mà"
"Mẹ.
Mẹ cứ để anh ta đi đi"
Mở cánh cửa nhà ra, từ khi Vũ Tình rời khỏi đây, trở về nhà hay ở bên ngoài đối với anh ta cũng không có gì khác nhau lắm.
Không có bóng dáng cô chờ đợi, cũng không có giọng nói ngọt ngào của cô, điều này khiến cho Tấn Phong cảm thấy thật lạ lẫm, thật khó thích nghi.
Nhưng anh ta cho rằng chỉ là do trước đây Vũ Tình đã làm phiền mình quá lâu nên bản thân mới sinh ra ám ảnh với cô, mà hoàn toàn không hay biết đó là những cảm xúc tự nhiên đối với những người có sức ảnh hưởng tới cuộc sống của mình, đối với những người mà mình quan tâm.
Con người chúng ta ấy à, đều có những lúc tự dối gạt bản thân.
Vờ rằng mình không quan tâm mà không chịu thừa nhận là con người thì đều có máu thịt, đều có cảm xúc.
Chúng ta chỉ giỏi hơn nhau ở khoản chịu đựng và thông minh hơn nhau ở chỗ nhận ra sớm hay muộn hơn tâm quan trọng của đối phương trong tim mình mà thôi.
Tấn Phong đẩy cửa bước vào căn phòng nhỏ cho người làm trước đây Vũ Tình thường hay ở, phát hiện ánh trăng chiếu vào phòng, chiếu sáng một lọ hoa được đặt trên bậu cửa số.
Anh ta bước lại gân, những bông hoa trong lọ đã sắp héo.
Những bông hoa bé nhỏ rũ xuống, trông chẳng có một chút sức sống nào.
Tấn Phong cười nhạt cầm lọ hoa lên rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc đi qua nhà bếp, anh ta thẳng tay vứt chậu hoa kia vào trong thùng rác, miệng lẩm bẩm một câu: "Thật xấu xí"
Lọ hoa này cũng giống như chủ nhân của nó vậy.
Cả nó và Vũ Tình, tuyệt nhiên đều chẳng có một chút ảnh hưởng nào tới anh hết.
Lúc này, Cố Kình Quân cũng đã lái xe trở về biệt thự.