Biên tập: Rét
=========
Hôm sau lúc Thẩm An Đồ tỉnh giấc, Tạ Đạc đã không thấy đâu. Một mình cậu nằm trên giường lớn, dần dần cảm nhận nỗi cô đơn trong căn phòng chỉ có một mình cậu.
Dùng xong bữa sáng, Thẩm An Đồ lấy máy tính bảng tìm kiếm món ăn để nấu cho buổi trưa như một thói quen, kết quả food blogger yêu thích nhất của cậu vẫn chưa cập nhật bài mới. Thẩm An Đồ càng chản nản, đến trưa cũng không có tâm trạng để nấu ăn, vì vậy cậu đành nhắn cho dì Triệu một tin bảo dì cứ nấu gì cũng được.
Thẩm An Đồ đi dạo hai vòng vu vơ trong căn biệt thự to lớn và trống trải. Cuối cùng cậu quyết định bước vào phòng sách, lên mạng tìm kiếm đào tạo phiên dịch âm thanh để phục hồi chức năng não.
Nửa tiếng sau, Thẩm An Đồ nhắn cho Tạ Đạc một cái tin kể lể than vãn.
[Trước đây em làm phiên dịch viên thật sao? Sao mà em chẳng nhớ nổi bất kỳ một phần kiến thức nào vậy? Em đúng là phế vật mà QAQ...]
Năm phút sau, tin nhắn Tạ Đạc gửi đến.
[Đúng thế.]
[...]
Chẳng biết hắn tán thành câu nào, Thẩm An Đồ úp mặt lên bàn nghi ngờ bản thân rồi nghi ngờ cuộc sống.
Tạ Đạc vừa mới ký xong một xấp giấy tờ, liếc mắt nhìn hành động của Thẩm An Đồ, khóe mắt không khỏi cong lên.
Tất nhiên Thẩm An Đồ không phải là phiên dịch viên, và cậu cũng chưa từng học qua phiên dịch. Thời đại học, cậu học song song hai văn bằng là tài chính và pháp luật. Kể cả khi cậu đã đi du học cùng với chất giọng Anh cũng khá chuẩn, nhưng để làm phiên dịch viên vẫn còn kém xa lắm. Song những điều này Tạ Đạc không hề có ý định nói cho cậu biết.
Tạ Đạc điều chỉnh góc độ video để thưởng thức biểu cảm bực bội của Thẩm An Đồ một hồi lâu, sau đó mới gửi tin mới cho cậu.
[Mệt thì nghỉ ngơi chút, có muốn ra ngoài chơi không? Anh bảo Tạ Văn Hiên dẫn em đi.]
[Muốn muốn muốn!!]
Thẩm An Đồ trả lời ngay trong tích tắc, phấn khích spam mấy cái meme liền tù tì. Nhưng sau khi suy nghĩ vài giây, cậu gửi một tin nhắn cho Tạ Đạc: [Bây giờ em có thể ra ngoài không? Liệu em có an toàn chứ?]
Tạ Đạc phản hồi: [Không an toàn, cho nên anh mới bảo Tạ Văn Hiên đi với em.]
Thẩm An Đồ nhớ tới dáng vẻ kia của Tạ Văn Hiên, thầm nghi ngờ nếu gặp nguy hiểm thật, có khi nào hắn bỏ cậu chạy trước hay không. Cậu nhìn avatar Tạ Đạc một hồi, chán nản nhắn: [Em không thích đi chung với Tạ Văn Hiên, em chỉ thích anh đi với em thôi.]
Một lúc sau, cậu nhận được câu trả lời của Tạ Đạc: [Lần sau.]
Nhưng mà ai cũng biết, "lần sau" có nghĩa là không có lần sau. Mặc dù Thẩm An Đồ mất trí nhớ nhưng thường thức cơ bản cậu vẫn còn, cậu nhỏ giọng mắng "Tra nam" xong liền tắt máy rồi tiến về phòng gym. Dạo này cậu đang dần quay lại tập thể dục. Hai ngày đầu cậu chỉ chạy chậm trên máy chạy bộ, hôm nay cậu muốn thử một số thứ khác.
Tạ Văn Hiên và dì Triệu gần như đến cùng lúc, Thẩm An Đồ nghe thấy tiếng động bèn đi lên lầu.
Cậu mặc chiếc áo ba lỗ bó sát người, mồ hôi mồ kê nhễ nhại vì nóng. Cậu lên tiếng chào hai người họ và chuẩn bị quay về phòng ngủ tắm rửa. Trước khi đi, cậu còn nhận được cơn mưa lời khen về dáng người đẹp đẽ của Tạ Văn Hiên, Thẩm An Đồ cũng vui vẻ nhận lấy nó.
Vừa nghĩ tới việc ăn cơm xong sẽ được ra ngoài, Thầm An Đồ đã cảm thấy sốt ruột cả người, không khỏi đẩy nhanh tốc độ ăn cơm. Tạ Văn Hiên mới đặt đũa xuống cậu bèn thúc giục anh đi ra ngoài.
Sau khi lên xe ngồi, trong lòng Thẩm An Đồ tự gán cho "đi ra ngoài" bằng với ăn nhậu chơi bời. Dù không được đến các câu lạc bộ cao cấp thì cũng nên tìm một nơi làm vài chén rồi chơi một vài trò chơi nhỏ vô hại.
Song, một tiếng sau, Thẩm An Đồ đang ngồi trên chiếc ghế xếp nhỏ bên cạnh hồ nước, trên tay cầm cái cần câu, trước mắt là hồ nước xanh biếc và một hàng liễu mọc dọc bờ hồ bên kia.
Tạ Văn Hiên vừa giúp Thẩm An Đồ điều chỉnh phao câu cá vừa phổ biến một số điều cần lưu ý, nhưng khi hắn quay lại thì thấy trên mặt Thẩm An Đồ hiện lên vài dòng chữ to: Tối nay I kill you.
Tạ Văn Hiên bất chấp nguy hiểm mỉm cười làm lành: "Ở nhà lâu quá nên phải ra ngoài hít thở không khí trong lành mới đúng chứ. Trung tâm thành phố ồn ào đông đúc, lại ô nhiễm nhiều, câu cá sướng bao nhiêu. Đây là ao cá tư nhân của bạn tôi, cá bên trong đều do người chuyên môn chăm sóc, con nào con nấy chất thịt béo ngậy. Chị dâu nè, tôi nhớ anh từng bảo muốn học làm cá, vừa đúng lúc có nguyên liệu nấu ăn dâng tận tay luôn."
Thẩm An Đồ cầm cần câu cười lạnh: "Làm cá hả? Nhưng tôi phải cho cậu lên thớt trước."
Tim Tạ Văn Hiên đập bịch bịch, thầm nghĩ Thẩm An Đồ rốt cuộc cũng hiện nguyên hình, hắn mới làm không tốt tí một giây sau cậu đã muốn hủy diệt tung tích. Ngay sau đó hắn bèn lôi tuyệt chiêu của mình ra, bắt đầu nũng nịu bán thảm: "Anh dâu à, anh không thể đến nơi đông đúc được. Mấy nguy hiểm lắm, em không bảo vệ anh nổi đâu. Lỡ xảy ra tai nạn xe cộ hay bắt cóc thì em biết làm sao bây giờ?"
Nghĩ thôi cũng biết chuyện này đều do một tay Tạ Đạc sắp xếp, Thẩm An Đồ bực bội xua tay, ra hiệu cho Tạ Văn Hiên cách mình xa chút.
Tạ Văn Hiên ngay lập tức bê ghế xếp đến chỗ ngồi cách Thẩm An Đồ năm mét, sau đó bắt đầu im lặng câu cá.
Thật ra lúc đầu Tạ Văn Hiên không thích câu cá lắm, nhưng vì nữ diễn viên hắn theo đuổi đã đề cập trong một cuộc phỏng vấn rằng cô thích câu cá với cha mình, hắn không nói hai lời trở về mua cần câu rồi dốc sức luyện tập, đến hiện tại cũng cảm thấy hơi thinh thích.
Mười lăm phút sau, Tạ Văn Hiên thành công câu được con cá đầu tiên, kích cỡ không nhỏ. Hắn vui vẻ cầm con cá lên vẫy vẫy về phía Thẩm An Đồ, tuy nhiên chỉ thấy mỗi cần câu và ghế xếp, còn người đã biến mất.
Phản ứng đầu tiên của Tạ Văn Hiên là Thẩm An Đồ nhân cơ hội bỏ trốn, nhưng hắn rất nhanh đã tỉnh táo lại. Nơi này dã ngoại hoang vu, hai cái chân của cậu sao mà chạy xa được, công thêm trên điện thoại hắn có định vị và máy nghe lén...
Tạ Văn Hiên không thèm đoái hoài tới thiết bị câu cá cao cấp của mình, vừa chạy ra xe vừa móc điện thoại tính gọi cho Tạ Đạc. Lúc hắn chuẩn bị xông vào ghế lái thì nghe thấy âm thanh sau lưng: "Hửm? Em cũng thấy chán à?"
"Em đi lấy cốc nước. Mà sao mới có chút xíu mà anh đã đứng ngồi không yên rồi, em vừa câu được một con cá lớn lắm anh xem thử không." Tạ Văn Hiên nhanh chóng trả lời, giả bộ lục lọi hộp tay vịn* từ trong ra ngoài: "Uầy, sao lại không có ta, em có mang nó theo không nhỉ?"
(*cái chỗ kê tay kiêm hộp đựng đồ trong xe hơi, kế ghế lái)
Thẩm An Đồ không để ý tới hắn, nửa nằm ở ghế sau, đeo tai nghe và xem video trên điện thoại.
Tạ Văn Hiên tò mò: "Anh đang xem gì thế?"
Thực ra Tạ Văn Hiên vẫn cảm thấy hơi khó hiểu, bản thân Tạ Đạc muốn giam giữ Thẩm An Đồ, rõ ràng hắn không an tâm về cậu nhưng tại sao lại kêu mình đưa cậu đi chơi, còn cho phép cậu sử dụng sản phẩm điện tử. Mặc dù hắn biết Tạ Đạc chắc chắn cài số liệu theo dõi nhưng chẳng phải hắn tạo cho Thẩm An Đồ quá nhiều cơ hội à, như thể nhốt một con chim vào lồng nhưng không chốt cửa lại.
Thẩm An Đồ cố ý quay màn hình điện thoại về phía Tạ Văn Hiên: "Anh còn xem gì được nữa? Tất nhiên là đang ngắm... một thân hình tuyệt đẹp rồi."
Tạ Văn Hiên lập tức cảm thấy đầu anh họ hơi xanh mét, hắn hạ ghế lái xuống rồi chui ra chỗ ngồi phía sau chen chúc: "Em cũng phải xem!"
Ngoài miệng Thẩm An Đồ thì nói "Con nít con nôi không được nhìn" nhưng cậu cũng không thật sự ngăn cản hành vi thăm dò của Tạ Văn Hiên.
Quả nhiên hắn nhìn thấy cái gọi là "da thịt đẹp đẽ" xuất hiện trên màn hình điện thoại Thẩm An Đồ. Đó là một nồi thịt kho tàu vừa chín tới, màu sắc như hổ phách, nạc mỡ đều đặn, cách màn hình có thể ngửi thấy mùi thơm nhức nách.
Tạ Văn Hiên vô thức nuốt ngụm nước bọt, Thẩm An Đồ cười cười rồi đẩy hắn ra: "Bảo cậu đừng xem, giờ nhịn hết nổi chưa."
Tạ Văn Hiên vẫn chưa quên cần câu của mình: "Cái này anh về nhà xem là được mà, giờ đi câu cá trước không phải hơn sao?"
Thẩm An Đồ đang nghiên cứu công thức cụ thể của món thịt kho tàu: "Không đi, thà về nhà còn sướng hơn."
Tạ Văn Hiên nhìn cậu, không nhịn được thắc mắc: "Anh dâu này, anh ở nhà mãi mà không cảm thấy bức bối hả? Nếu em là người bị nhốt trong nhà, chắc em tìm cách trốn đi sớm mất."
"Bức bối?" Thẩm An Đồ còn không thèm nhìn hắn: "Có người cho em ăn ngon mặc đẹp rồi bao nuôi em, ở nhà thích làm gì làm nấy, cuộc sống kiểu này sao có thể khiến em bức bối vậy?"
"Thì ở lâu rồi sẽ nhàm chán đúng không? Anh dâu không nghĩ đến việc ra ngoài à?" Tạ Văn Hiên tiếp tục thăm dò.
Thẩm An Đồ tắt điện thoại, dò xét hắn từ trên xuống dưới: "Đã yêu chưa? Có bạn gái chưa?"
"Đang theo đuổi." Tạ Văn Hiên nào có mặt mũi nói mình là tên FA chính hiệu chứ.
Thẩm An Đồ hiểu rõ gật đầu: "Còn thú cưng thì sao? Em từng nuôi thú cưng chưa?"
Tạ Văn Hiên gật đầu: "Hồi bé trong nhà có nuôi một con Golden."
"Vậy em nghĩ thử nhé, nếu một ngày con Golden nhà em chạy mất rồi bị xe tông suýt chết, có phải em nên nhốt nó trong nhà đàng hoàng đúng không?"
"Đúng là đạo lý này." Tạ Văn Hiên quan sát sắc mặt Thẩm An Đồ: "Nhưng anh đâu phải là thú cưng."
Thẩm An Đồ tựa vào kính xe như người không xương, cái động tác lôi thôi lếch thếch đó không hiểu sao qua tay cậu nó lại quyến rũ lạ thường, đôi mắt hoa đào của cậu nửa khép nửa hở, đôi môi xinh xắn gợi lên nụ cười như có như không. Cậu cố ý thấp giọng đáp: "Anh có thể chứ."
Bộ dạng này của Thẩm An Đồ quá nguy hiểm, Tạ Văn Hiên không dám nhìn thêm nữa. Hắn qua loa ứng phó hai câu xong bèn vội vàng xuống xe, tiếp tục công cuộc câu cá của mình.