Biên tập: Dưa Hấu
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
"Mẹ mày bị cao huyết áp từ năm ngoái, tim mạch cũng không tốt mấy, đến hôm nay mày mới biết sao Tạ Đạc? Mấy năm nay mày về nhà được mấy lần? Lúc mày còn đang bận làm bậy với Thẩm Lẫm có từng nghĩ sau khi mẹ mày biết thì mọi chuyện sẽ thế nào không?"
Dứt lời, Tạ Trường Thanh đóng cửa lại, ngăn Tạ Đạc ngoài cửa, trong phòng ngủ, bác sĩ đang kiểm tra cho Lý Vi.
Tạ Đạc đứng cúi đầu ngoài cửa một lúc lâu, sau đó rảo bước xuống phòng khách dưới lầu, lẳng lặng ngồi một mình trên ghế sa lon.
Thấy anh như thế, chú Trương rất đau lòng, ông tới an ủi anh: "Bây giờ bà chủ đang nổi cơn thịnh nộ nên có lẽ lời nói hơi khó nghe, cậu chủ đừng để trong lòng."
Tạ Đạc không nói gì.
Chú Trương nói tiếp: "Người một nhà hết mà, có thể có mâu thuẫn lớn gì chứ? Hai ngày nay cậu cứ ở bên bà ấy nhiều một chút, giữa mẹ con có gì cứ nói ra được là được mà."
Tạ Đạc lắc đầu: "Chính vì là người một nhà nên có một số việc mới càng khó nói.
Trên đời này có vài quy tắc được đặc biệt tạo ra cho người nhà, con nhà hàng xóm tan học chơi bóng rổ là hiếu động, con nhà mình tan học chơi bóng rổ thì lại là không chịu làm việc đứng đắn.
Chú Trương, nếu hôm nay con chú yêu đương với người đồng giới, mẹ cháu sẽ rộng lượng hơn bất kì ai, bà ấy sẽ nhiệt tình chúc phúc, có khi còn khuyên chú nghĩ thoáng một chút, nhưng nếu đó là cháu..." Tạ Đạc nhìn lướt qua lầu hai, không nói hết câu.
Thật ra chú Trương cũng không biết cụ thể mâu thuẫn giữa ba người Tạ Đạc, Tạ Trường Thanh và Lý Vi là gì.
Tạ Đạc đột nhiên nói việc này ra khiến chú Trương cũng sững sờ, ông suy nghĩ một lát, thở dài nói: "Đúng là như thế, nhưng người khác cũng không xen vào được, cũng bởi vì là người thân cận nhất nên mới không nhịn được mà lấy tiêu chuẩn của mình ra hạn chế người kia.
Nói tóm lại, tâm sự với nhau nhiều hơn là sẽ tốt thôi."
Tạ Đạc đợi ở nhà cũ liên tiếp ba ngày, trong thời gian đó Thẩm An Đồ có đến đưa cơm một lần, nhưng Tạ Đạc biết tâm trạng bản thân không tốt, sợ Thẩm An Đồ sẽ nhìn ra gì đó nên không cho cậu đến nữa, Thẩm An Đồ trông có vẻ hơi thất vọng, nhưng cũng chỉ quấn lấy Tạ Đạc đòi một nụ hôn, sau đó không đến nữa.
Tạ Đạc biết rất rõ, Thẩm An Đồ trông thì có vẻ rất bám người, ngang ngược, là "Yêu phi" trong miệng Chu Minh Huy, nhưng trên thực tế, cậu vô cùng tỉnh táo, cậu luôn biết giới hạn của Tạ Đạc nằm ở đâu, chỉ cần một ánh mắt của Tạ Đạc là cậu đã biết tiếp theo nên lùi hay tiến.
Nhưng Tạ Đạc không thích như thế, anh muốn Thẩm An Đồ bất chấp tất cả đến gần mình, dù Tạ Đạc có đẩy cậu ra và nói "Tránh xa anh một chút" thì Thẩm An Đồ cũng phải liều mạng bám lấy Tạ Đạc.
Đương nhiên, Tạ Đạc biết đây là chuyện không bao giờ xảy ra, đừng nói là đuổi, có lẽ chỉ cần một ánh mắt do dự của anh, Thẩm An Đồ đã lập tức biết điều mà biến mất trong thế giới của Tạ Đạc.
Mấy ngày nay, tính tình của Tạ Đạc trong công ty rất tệ, anh đã liên tiếp khiển trách mấy trưởng phòng, cả công ty đều làm việc vô cùng thận trọng vì sợ chọc đến Tạ Đạc.
Mọi người đang đoán già đoán non về nguyên nhân Tạ Đạc phát cáu, sau đó họ nhất trí cho rằng Tạ Đạc đang cãi nhau với người yêu, dù sao thì hai ngày nay cũng chả thấy người ta đến đưa cơm.
Tạ Đạc đúng là có hơi giận Thẩm An Đồ, dù người không cho cậu đến đưa cơm là anh, nhưng chả lẽ anh nói không cần là Thẩm An Đồ không đưa thật? Sau khi bình tĩnh lại, Tạ Đạc lại cảm thấy mình có bệnh, chuyện trong nhà hai ngày nay khiến cả người anh tràn đầy năng lượng tiêu cực, quyết định không gặp Thẩm An Đồ là đúng đắn.
Ban đêm, sau khi xong việc của công ty, Tạ Đạc nhanh chóng trở về nhà cũ.
Lý Vi nói muốn tuyệt thực, bà cũng thật sự không chịu ăn gì cả, vất vả lắm mới khuyên bà ăn được hai miếng, đến khi thấy Tạ Đạc bà lại mất hết khẩu vị, chỉ vài lần như thế mà trông người ngợm bà chẳng còn gì.
Tạ Đạc bưng đồ ăn lên phòng ngủ "đàm phán" với Lý Vi như thường lệ, nhưng thật ra bọn họ cũng chẳng có gì để nói, vì Lý Vi không muốn lắng nghe anh, bà chỉ muốn anh nghe lời mình.
Sáng nay Tạ Đạc có một họp xuyên quốc gia, ban đêm cũng chả chợp mắt được bao nhiêu, ban ngày làm việc với cường độ cao, ban đêm còn phải đối phó với sự vô lý của Lý Vi, anh đã không thể tỉnh táo nổi nữa.
"Mẹ, chắc mẹ thấy thú vị lắm phải không? Nhìn dáng vẻ con sứt đầu mẻ trán vì mẹ tuyệt thực, có phải mẹ thấy hả giận lắm không?" Kiểu tóc được Tạ Đạc tạo kiểu qua loa ban sáng rối tung lên, tóc mái lòa xòa trước trán khẽ lay động theo động tác của anh.
Lý Vi trừng to mắt: "Tạ Đạc, con nói chuyện với mẹ kiểu gì vậy!"
Tạ Đạc tiếp tục: "Có phải mẹ nghĩ nếu lúc này bị bệnh thật nặng, con sẽ thất hồn lạc phách, không kịp hối tiếc trước giường bệnh thì tốt hơn không? Khi đó con sẽ biết mình không nên khiến mẹ tức giận, không nên cãi lời, con đúng là đứa con bất hiếu, có phải mẹ nghĩ như vậy không?"
Lý Vi tức đến không nói nên lời, chỉ có thể yếu ớt chỉ vào mũi Tạ Đạc mà mắng: "Bây giờ mày chính là thằng con bất hiếu!"
"Con đã làm gì? Là chính mẹ không chịu ăn cơm, là mẹ hại bản thân mình thành như bây giờ, con ở lại đây ba đêm, lời con nói mẹ không nghe lọt một chữ, không phải mẹ ép con phải nói lời tổn thương mẹ sao." Càng nói, giọng Tạ Đạc càng lạnh: "Mẹ, rốt cuộc mẹ đang làm gì vậy?"
"Mẹ làm gì? Tạ Đạc, mày có lương tâm không hả? Mẹ đang giúp mày, mẹ đang cứu mày đó!" Trong mắt Lý Vi đầy tơ máu, từ khi biết Tạ Đạc đang ở bên cạnh Thẩm Lẫm, chưa có ngày nào bà ngủ yên cả: "Mày thích ai mà chả được, sao một hai phải thích đàn ông, mà người đó còn là Thẩm Lẫm! Mày còn dùng Thụy Càn để bóp cổ cha mình, mày bị nó làm mụ mị đầu óc rồi đúng không! Chả lẽ mày không biết tại sao nó lại đối tốt với mày hả con? Chả lẽ mày không biết quan hệ của nhà mình với Cẩm Thịnh? Nó đang muốn phá hủy Thụy Càn! Mày nhìn lại bộ dạng bây giờ của bản thân đi, nó đã thành công hơn phân nửa rồi! Người ta đã có vợ chưa cưới! Đợi đến khi mày moi tim moi phổi, rút sạch ruột Thụy Càn, nó chỉ cần quay người là đã có thể trở về lấy vợ sinh con, khi đó mày sẽ ra sao? Công ty sụp đổ, người cũng mất, mày còn lại cái gì? Tạ Đạc mày tự nói xem, mày còn lại cái gì?!"
Cảm giác mệt mỏi tràn lên lưng từng li từng tí ép Tạ Đạc tới không thể thở nổi, anh không tiếp tục tranh luận với Lý Vi nữa.
"Con sẽ nói bảo mẫu hâm cháo lại, nếu mẹ đói thì cứ xuống ăn."
Nói xong, Tạ Đạc bưng bát đi.
Trở lại phòng mình, rửa mặt xong, Tạ Đạc nằm lên giường quan sát Thẩm An Đồ qua camera, trong mấy ngày nay, đây là việc duy nhất có thể giúp anh thả lỏng.
Thẩm An Đồ vẫn chưa ngủ, cậu mang giá vẽ vào phòng ngủ vẽ tranh, Tạ Đạc chỉnh tiêu cự ống kính ngắn lại để xem rõ thứ Thẩm An Đồ đang vẽ.
Thẩm An Đồ đang vẽ Tạ Đạc khỏa thân trên một tờ A4, cậu cẩn thận vẽ mỗi một tấc trên cơ thể Tạ Đạc, bao gồm cả nốt ruồi nhỏ trên bụng Tạ Đạc, vết sẹo trên đầu gối, cả hình dạng của phía dưới.
Khi Tạ Đạc phóng to ảnh cũng là lúc Thẩm An Đồ đang vẽ nơi ấy, cậu vô cùng nghiêm túc, vẽ hết sức chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ vẽ từng cọng lông sợi tóc.
Thẩm An Đồ đã đề nghị Tạ Đạc làm người mẫu cho mình từ lâu, nhưng rất ít khi nào ở cạnh nhau mà hai người bọn họ không làm tình, dù không làm thì hầu hết thời gian cũng muốn dính lấy nhau vuốt ve an ủi, dẫn đến việc này bị trì hoãn đến tận giờ.
Tạ Đạc cảm thấy dáng người mình cũng chẳng xuất sắc mấy, nhưng dưới ngòi bút Thẩm An Đồ, trông anh lại tràn đầy sức hấp dẫn.
Có lẽ trong mắt Thẩm An Đồ, anh chính là người như thế.
Tạ Đạc si mê nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Thẩm An Đồ, nhìn cậu đảo quanh phòng vì một đường cong không vừa ý nhưng lại không tài nào sửa được, xem cậu luôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tạ Đạc trong tranh sau đó nhếch miệng, thấy rốt cuộc cậu cũng đã hoàn thành cả bức tranh, nóng đến mức cởi áo choàng ngủ, cuối cùng lại nhìn cậu cầm theo một chiếc áo sơ mi của Tạ Đạc từ phòng để đồ vào nhà vệ sinh.
Hai phút sau, Tạ Đạc mặc quần áo xong liền lao ra khỏi phòng ngủ, hướng thẳng về phía cổng lớn nhà cũ.
Quần áo trong phòng thay đồ đều đã được giặt giũ sạch sẽ, trên đó chỉ có mùi hương nhàn nhạt, đó là nước hoa hương gỗ Tạ Đạc thường dùng, vì lúc Thẩm An Đồ ôm Tạ Đạc luôn ngửi được được thơm đó nên dần dà, não Thẩm An Đồ đã tự động xem đó là mùi của Tạ Đạc.
Thẩm An Đồ ngồi trên bồn cầu, ngửi mùi hương trên cổ áo.
Cậu cố ý chọn một chiếc áo có chất liệu khá tốt.
Đã ba ngày cậu chưa được gặp Tạ Đạc, nhìn qua video không được tính.
Lúc trước, gần như tối nào Tạ Đạc cũng sẽ ôm cậu, đột nhiên liên tiếp ba ngày không làm thế Thẩm An Đồ có hơi không chịu được.
Thẩm An Đồ thích nhất là nhìn Tạ Đạc mặc vest, một người đứng đắn, đẹp trai ngời ngời, cậu không thể nghĩ ra từ nào hay hơn để ca ngợi anh.
Nếu tình yêu có thể truyền tải bằng cách làm tình thì Thẩm An Đồ chấp nhận chết trên giường của Tạ Đạc.
Thẩm An Đồ đặt cổ áo trước miệng và mũi, thở hổn hển, không biết là do phấn khích hay thiếu dưỡng khí mà khuôn mặt cậu đỏ bừng bừng, vừa nghĩ đến việc có thể Tạ Đạc đang quan sát tất cả qua camera, nhịp tim Thẩm An Đồ liền tăng nhanh.
Từ ngày phát hiện bí mật của tấm gương, Thẩm An Đồ vẫn luôn chú ý xung quanh, cậu mượn danh nghĩa vẽ tranh để quan sát toàn căn phòng, cậu có thể khẳng định rằng camera có trong khắp biệt thự.
Thẩm An Đồ là một người hiếu thắng, nếu đã muốn cho Tạ Đạc thấy thì nhất định phải cố gắng hết sức.
Thẩm An Đồ biết lúc mình nhíu mày cắn môi trông gợi cảm nhất, bởi vì lúc nào cậu làm thế Tạ Đạc cũng hôn mạnh mẽ và dữ dội nhất, thế là cậu ngửa đầu lên trần nhà, cau mày, cắn môi rên rỉ.
"Tạ Đạc, Tạ Đạc..."
Không có Tạ Đạc giúp, Thẩm An Đồ sẽ rất bền bỉ, khó lắm mới bắn một lần, không biết qua bao lâu, ngoài cửa đột nhiên có động tĩnh, Thẩm An Đồ còn chưa kịp phản ứng cửa nhà vệ sinh đã đột nhiên bị đẩy ra.
Là Tạ Đạc mới trở về, ngực anh phập phồng kịch liệt, rõ ràng là chạy tới đây, lọn tóc anh vẫn còn ẩm ướt, thậm chí, nút áo còn bị cài nhầm.
Tim Thẩm An Đồ như đang bị nhấn chìm bởi nước đường, ngoài miệng lại kinh ngạc nói: "Sao anh lại trở về?"
Tạ Đạc hỏi ngược lại cậu: "Thẩm An Đồ, em đang làm gì với quần áo của anh vậy?"
Dường như đến bây giờ Thẩm An Đồ mới nhận ra chuyện xấu hổ của mình vừa bị lộ, cậu lập tức xoay người sang chỗ khác hô lớn: "Không làm gì cả! Anh...!Anh ra ngoài trước đi!"
Tạ Đạc không nhúc nhích, ngược lại anh nửa quỳ trước mặt cậu, giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn khàn: "Anh ra ngoài? Anh đi thật thì liệu em có xuất được không Thẩm An Đồ?"
"Anh ra ngoài đi..." Thẩm An Đồ chôn mặt vào áo sơ mi.
Tạ Đạc cười, thò tay vào vạt áo.
"A —— "
Thẩm An Đồ rùng mình, đầu óc trở nên trống rỗng..