Biên tập: Cáo
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
"Tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn anh?" khuôn mặt của Thẩm An Đồ chìm trong hơi nóng đang lượn lờ của cà phê, cậu híp mắt một nửa, cả người bày ra một loại thư thái đến không ngờ.
Ngu Khả Nghiên cười nhạo cậu: "Trước kia anh có như thế này đâu."
Trong mấy năm trước sống cùng Thẩm An Đồ, Ngu Khả Nghiên luôn cảm thấy cậu như là một cái máy, chỉ cần thiết lập mục tiêu chương trình cho cậu thì trong khoảng thời gian ngắn nhất cậu sẽ cho bạn nhìn thấy kết quả mà bạn muốn.
Tỉ như, Ngu Khả Nghiên nói cô muốn một người yêu biết nghe lời, mỗi ngày Thẩm An Đồ sẽ đúng giờ ôm một bó hoa hồng đứng công ty chờ cô, ánh mắt ẩn ý đưa tình, cho dù ai nhìn cũng đều cảm thấy cậu yêu sâu đậm Ngu Khả Nghiên.
Nhưng Ngu Khả Nghiên lại biết trong ánh mắt đen nhánh ấy của cậu, cái gì cũng không có.
Sau một thời gian lâu dài, ngay cả Ngu Khả Nghiên cũng khuyên cậu không cần phải kính nghiệp như thế.
Hai người chỉ là quan hệ hợp đồng, không cần vì đối phương mà thủ thân như ngọc, bản thân Ngu Khả Nghiên cũng sẽ đi tìm tiểu thịt tươi ở bên ngoài.
Sau mấy lần nói mãi như vậy, Thẩm An Đồ đành phải nói cho cô biết cậu không thích phụ nữ.
"Vậy thì đi tìm đàn ông, em có thể cho anh giới thiệu một vài người tốt." Ngu Khả Nghiên nói.
"Được thôi." Thẩm An Đồ sảng khoái đáp ứng, nhưng những tên đàn ông Ngu Khả Nghiên đề cử cho cậu, cậu không đi gặp ai cả.
Sau đó Ngu Khả Nghiên mới loáng thoáng nhận ra được, dường như cậu có người trong lòng.
Dưới những nụ cười vô tâm vô phế của cậu luôn luôn có bóng dáng cô độc ẩn hiện, chẳng qua từ trước đến nay cậu đã ngụy trang rất khá, không có ai có thể nhìn ra, mà bởi vậy trông cậu càng thêm cô độc.
Ngu Khả Nghiên khuấy đều cà phê nói: "Ý của em là, bây giờ anh như thế này tốt hơn."
Thẩm An Đồ cũng cười, nhưng đột nhiên cổ họng hơi ngứa bắt đầu ho khan không ngừng, mãi mới dừng lại.
Ngu Khả Nghiên rút tờ khăn giấy cho cậu: "Bị cảm lâu như vậy mà vẫn còn chưa khỏe? Trên đường đi đến nước B rốt cuộc anh đã trải qua những chuyện gì vậy?"
Thẩm An Đồ lấy khăn giấy lau khóe miệng, thở dài: "Một lời khó nói hết."
Vì tránh sự truy bắt của thế lực ba bên, Thẩm An Đồ chỉ có thể ngồi thuyền chở hàng vượt biên xuất ngoại.
Kế hoạch ban đầu là đi đến nước X rồi quay vòng, ngồi máy bay bay tới nước B, như vậy lộ trình của cậu có thể rút ngắn đến hai ngày.
Nhưng đen đủi thay, lúc tàu thuyền đi ngang qua nước Y đã bị cảnh sát ngăn lại bởi đã có người báo cáo chiếc thuyền này có hàng lậu D, cho nên tất cả mọi người nhất định phải tiếp nhận kiểm tra.
Thẩm An Đồ chỉ có thể thay đổi kế hoạch, từ nước Y nghĩ biện pháp đi tới B, cứ như vậy, Thẩm An Đồ phải mất tròn năm ngày mới có thể tới đích.
Tiếp theo là làm sao có thể lẻn vào bệnh viện Tạ Đạc đang nằm, Thẩm An Đồ sớm đã giao hẹn cẩn thận với Tạ Văn Hiên.
Tạ Văn Hiên sẽ ở lại buổi tối, nhân lúc cha mẹ Tạ không có ở đây hắn sẽ dẫn cậu đi gặp Tạ Đạc, nhưng cậu không ngờ tới bảo vệ của nhà họ Tạ gia lại nghiêm mật như vậy, bất kỳ người nào muốn gặp mặt Tạ Đạc đều phải xác minh thân phận, ít nhất phải lộ mặt.
Nhưng gương mặt của Thẩm An Đồ đã sớm đứng đầu danh sách đen của nhà họ Tạ, nếu thật sự lộ mặt, dựa vào tốc độ làm việc của nhà họ Tạ, trong ba phút cảnh sát sẽ tới còng tay cậu đưa đi.
Cũng may Tạ Văn Hiên cái khó ló cái khôn, cậu ta đưa cho Thẩm An Đồ một khẩu súng không có đạn.
Thẩm An Đồ dựa vào tiết mục bắt Tạ Văn Hiên làm con tin mới có thể đi vào phòng bệnh của Tạ Đạc.
Con đường của cuộc hành trình này gian nan Thẩm gian nan đến nỗi Thẩm An Đồ chẳng muốn kể lại, nhưng bất kể như thế nào thì cậu cũng phải đến gặp Tạ Đạc, đây mới là điều quan nhất.
Thấy Thẩm An Đồ không muốn nói, Ngu Khả Nghiên cũng không hỏi tới nữa, chỉ nói: "Dù có bận rộn công việc thì anh cũng đừng quên cơ thể mình."
Thẩm An Đồ nhấp một ngụm cà phê: "Em đã quan tâm anh như thế thì ngày mai em tới dự lễ cắt băng khánh thành khu thương mại mới thay anh đi."
"Nghĩ hay thê."
"Vì sao lại không được? Bây giờ Cẩm Thịnh là của em, cuộc họp đại hội cổ đông lần tiếp theo em chính là chủ tịch của Cẩm Thịnh, cống hiến vì tập đoàn sớm một chút chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên?"
Hai tay Ngu Khả Nghiên chống cằm cười đến mức xinh đẹp động lòng người: "Em biết anh đang suy nghĩ gì đó Lẫm Lẫm, hôm nay anh để cho em đi tham gia nghi thức cắt băng, ngày mai sẽ lập tức đẩy tất cả sự vụ công ty lên đầu em.
Mà anh, ngay lập tức có thể nhảy nhót đi tìm bạn trai nhỏ của anh, không có cửa đâu! Dựa theo ước định, chừng nào anh biến Cẩm Thịnh trở về dáng vẻ của ba tháng trước thì lúc đó anh mới có thể khôi phục sự tự do."
Thẩm An Đồ mặt không cảm xúc để tách cà phê xuống, tiếng đáy tách va chạm với lót cốc phát ra lanh lảnh: "Cà phê AA*."
*của ai nấy trả.
"Thôi đi, đồ hẹp hòi." Ngu Khả Nghiên gảy cái móng tay xinh đẹp của mình.
Thẩm An Đồ nhìn chằm chằm Ngu Khả Nghiên nhìn một hồi: "Khả Nghiên, cám ơn em."
Ngu Khả Nghiên hết cả hồn trừng cậu: "Không cần đâu, giữa chúng ta cũng không có tình cảm, em giúp anh chẳng qua là vì lợi ích, nếu có một ngày anh đẫm lên ranh giới cuối cùng em, em sẽ hạ gục anh."
Thẩm An Đồ cười, không nói gì nữa, đây chính là nguyên nhân cậu thích Ngu Khả Nghiên.
Ở một mức độ nào đó, bọn họ là cùng một loại người, biết mình muốn cái gì, mỗi chuyện đều phải phân biệt rõ ràng.
Nhưng sự thật chính là nếu như không có Ngu Khả Nghiên, không biết bao giờ Thẩm An Đồ mới có thể trốn thoát khỏi nước Y, càng đừng nói đến chuyện đi du học ở nước A.
Nếu như không có Ngu Khả Nghiên, Thẩm An Đồ sẽ không thể nào đứng vững chân ở Cẩm Thịnh ngay lần đầu tiên về nước; nếu như không có Ngu Khả Nghiên, Thẩm An Đồ cũng không thể nào đến nước B gặp Tạ Đạc.
Nhưng mà cảm ơn là một chuyện, hôn ước lại là một chuyện khác.
"Bây giờ em đang nắm một phần ba quyền lực của tập đoàn Finmeca, lại là người mở ra thị trường Trung Quốc cho Finmeca, không ai dám khoa tay múa chân vào cuộc hôn nhân của em, anh cảm thấy chúng ta có thể sớm kết thúc phần giao dịch này, em thấy thế nào?"
Ngu Khả Nghiên bụm mặt thút thít: "Ôi đồ đàn ông nhẫn tâm, có người yêu mới là quên mất người yêu cũ...!hu hu hu...."
Thẩm An Đồ mặt không cảm xúc nhìn cô diễn kịch.
Không nhận được sự đáp lại nên Ngu Khả Nghiên đành phải nghiêm chỉnh lại: "Em đương nhiên là không có vấn đề, nhưng mà anh nên suy nghĩ cho kĩ, có nhà họ Ngu ở sau làm chỗ dựa thì việc đàm phán làm ăn của anh sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nếu như hủy bỏ hôn ước, những người khác sẽ cân nhắc lại xem xét giá trị của anh."
Thẩm An Đồ thản nhiên nói: "Không có vấn đề gì, anh thật sự không đi lên dựa vào phụ nữ."
Ngu Khả Nghiên biết thủ đoạn của cậu nên cũng không lo lắng, cô cười với Thẩm An Đồ nói: "Em quen biết anh nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy anh thật sự hạnh phúc, bây giờ anh đã đạt được ước muốn, từ tận đáy lòng em vui mừng thay cho anh.
Ngày anh và Tạ Đạc kết hôn nhớ phải báo cho em."
"Nhất định sẽ mời em, em muốn mời bằng thiếp mời giấy hay là qua điện tử?"
"Điện tử đi, em là người kiên định theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường."
Hai người lại rảnh rỗi hàn huyên một lát, Thẩm An Đồ phải trở về công ty tiếp tục làm việc, trước khi đi Ngu Khả Nghiên hỏi cậu: "Anh nghĩ kỹ xem muốn xử lý như Thạch Hiểu Đông thế nào chưa?"
Thẩm An Đồ nhíu mày: "Bây giờ không có chứng cứ, rất khó để định tội hắn.
Bên kia Tạ Đạc cũng đang tiếp tục điều tra vụ nổ súng, việc thuê sát thủ người nước ngoài phải thông qua người môi giới.
Cảnh sát đã xác nhận được danh tính của kẻ môi giới nhưng đến giờ vẫn chưa bắt được người."
"Vậy phải để hắn tiếp tục ung dung tự tại ở công ty sao? Đến bây giờ khi nghĩ về sự cố máy bay là em cảm thấy phát sợ, mỗi lần hắn lúc ẩn lúc hiện trước mắt em là em muốn bắn cho hắn một phát." Ngu Khả Nghiên tức giận nói.
"Cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào." Thẩm An Đồ nháy mắt với Ngu Khả Nghiên: "Nhốt hắn vào ngục giam trước mắt còn hơi khó khăn nhưng khiến cho hắn có một khoảng thời gian tồi tệ thì có rất nhiều cách."
Nửa đêm, Thẩm An Đồ rời khỏi bàn rượu, cậu không đi về nhà mình mà đi tới biệt thự của Tạ Đạc.
Trong khoảng thời gian này vì che giấu quan hệ của mình và Tạ Đạc, đồng thời để không chọc tức cha mẹ Tạ, Thẩm An Đồ vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong nhà mình.
Nhưng hôm nay cậu quá mệt mỏi, coi như không gặp được Tạ Đạc cũng muốn đến nơi anh đã từng ở đợi một lúc.
Sau khi nhập mã vào cửa, Thẩm An Đồ tiến vào nhà.
Nửa tháng không có người ở mà trong nhà vẫn rất sạch sẽ, xem ra dì Triệu thường xuyên đến quét dọn.
Thẩm An Đồ ráng chống đỡ tinh thần, rửa ráy sạch sẽ rồi ngồi phịch xuống chiếc giường lớn lạnh lẽo.
Cậu đã say khướt rồi, vừa mới nãy trong phòng tắm ngón chân cậu va vào bồn tắm, đau đến mức kêu to tên Tạ Đạc, nhưng Tạ Đạc không xuất hiện.
Thẩm An Đồ cầm điện thoại nhìn thoáng qua, từ sáng sớm cậu đã gửi cho Tạ Đạc tin nhắn "Chào buổi sáng" thêm một cái meme hôn hôn.
Tạ Đạc không trả lời cậu như thường lệ.
Có lẽ là cồn làm suy yếu ý chí con người, Thẩm An Đồ ngủ ở chỗ Tạ Đạc thường ngủ, cậu cảm thấy hơi tủi thân, coi như tức giận cũng không thể lạnh nhạt cậu lâu như vậy chứ.
Rõ ràng cậu đã khỏa thân nói xin lỗi rồi, vì sao Tạ Đạc còn không để ý tới cậu?
Để trừng phạt Tạ Đạc, Thẩm An Đồ quyết định đêm nay không cho Tạ Đạc ngủ ngon.
Cậu nhắm mắt lại, dùng chăn mền quấn chặt khắp người, được vài phút sau lại không có tiền đồ mà lộ đầu mình ra, hướng lên trần nhà nói: "Ngủ ngon."
Sau ba giây, Thẩm An Đồ nhận được tin nhắn Wechat.
X: Chăm sóc bản thân cho thật tốt, ngủ ngon..