Biên tập: Nguyệt Mẫn
=========
Lúc rạng sáng Thẩm An Đồ gặp ác mộng, cả người đổ mồi hôi lạnh nói mê sảng không ngừng, Tạ Đạc vội vàng mở đèn lên rồi lay cậu dậy.
Lúc vừa mở mắt Thẩm An Đồ phản ứng rất mạnh, cậu chợt đẩy mạnh Tạ Đạc ra rồi lùi vào góc tường, đến khi eo đập vào tủ cạnh giường mới dừng lại, cùng lúc đó cậu đưa tay tìm thứ gì đó trên đầu tủ, động tác đó làm đổ cả ly nước mà cậu đã để hồi đầu hôm.
Ngay khoảnh khắc tiếng ly nước vỡ toang trên mặt đất, Thẩm An Đồ mới thật sự thức tỉnh, cậu nhận ra Tạ Đạc trong bóng đêm u ám, hơi thở dần dần bình ổn lại, tháo lớp phòng bị.
"Xin lỗi, xin lỗi..." Thẩm An Đồ co ro ở góc tường, vùi đầu vào đầu gối, co người lại giống như con thú nhỏ đang rúc vào một nơi hẻo lánh nào đó liếʍ ɭáρ vết thương.
Một chuỗi những hành động ấy của Thẩm An Đồ, Tạ Đạc đều thấy cả.
Tại sao cậu lại co người lại?
Cậu đang sợ hãi điều gì?
Cậu vô thức đưa tay lên tủ đầu giường để tìm thứ gì chăng?
"Gặp ác mộng gì vậy? Anh khóa em trong nhà không cho ra ngoài à?" Tạ Đạc nén sự khó chịu và lo lắng trong lòng, cố gắng khiến giọng nói mình trở nên nhẹ nhàng hơn.
Thẩm An Đồ bật cười, trả lờ ỉu xìu: "Anh cũng biết à..."
Sau khi những xúc cảm từ cơn ác mộng ấy đã biến mất, mệt mỏi và buồn ủ cũng theo đó ập đến, Thẩm An Đồ không muốn nhúc nhích nữa, tư thế này khiến cậu cảm thấy rất an toàn.
Nhưng Tạ Đạc không đồng ý, hắn dùng một lực rất nhẹ mà kéo cánh tay cậu: "Lại đây ngủ."
Thẩm An Đồ không nhúc nhích: "Không, để em ngủ thế này một lát,"
"Ngủ vậy không thoải mái, nằm xuống ngủ có được không?" Tạ Đạc nhẹ giọng khuyên cậu, nhưng không nghĩ tới chỉ chốc lát Thẩm An Đồ đã ngủ thiếp đi, Tạ Đạc đành phải lay cậu tỉnh.
Thẩm An Đồ bị đánh thức nên tâm trạng rất xấu: "Không được, em muốn ngủ thế này thôi, anh đừng lo cho em!"
Tạ Đạc không nói gì nữa, tóm lấy mắc cá chân cậu kéo mạnh sang, ôm vào lòng trùm mền lên, chăm sóc cậu hết sức chu đáo.
Lúc đầu Thẩm An Đồ còn vùng vẫy một chút, sau đó cậu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của Tạ Đạc, rồi dần dần mới trở nên yên tĩnh, thật sự tư thế này thoải mái hơn cuộn mình một góc rất nhiều, Thẩm An Đồ nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tạ Đạc lại không cách nào ngủ được, đến gần sáng thì hắn đã rời giường, gọi cuộc điện thoại cho Dương Vũ. Dương Vũ nói biểu hiện đấy cho thấy trí nhớ của cậu đang dần hồi phục, nó cho thấy não cậu chuyển biến tốt hơn, không có gì phải lo cả, nếu thật sự không yên tâm thì có thể đưa Thẩm An Đồ đến kiểm tra.
Sau khi Tạ Đạc cúp điện thoại thì hắn ra ban công hút một điếu thuốc.
Thời thiết đầu tháng 11 không quá lạnh, nhưng một chiếc áo sơ mi vẫn hơi mỏng, lớp vải thấm lạnh liên tục hấp thu nhiệt độ cơ thể, nhờ thế mà vơi đi được phần nào sự sốt ruột giúp cho Tạ Đạc có thể tỉnh táo.
Qua một tuần này, gần như Tạ Đạc đã tin chuyện Thẩm An Đồ mất trí nhớ. Nhưng Thẩm An Đồ lại chấp nhận chuyện Tạ Đạc là bạn trai của mình quá dễ dàng, điều đó khiến hắn cả thấy khó tin. Thẩm An Đồ là trai thẳng, những người yêu mà cậu từng đổi chắc chắn cũng là nữ, Tạ Đạc không tin mất trí nhớ lại có thể thay đổi xu hướng tính dục của một người.
Nhưng nếu Thẩm An Đồ thật sự không còn nhớ gì nữa, vậy một vấn đề nữa lại cập bến.
Bây giờ Thẩm An Đồ tin những lời nói hoang đường của Tạ Đạ, cho rằng bản thân là người yêu của hắn, cậu giống như một người vợ bình thường ở nhà nấu cơm cho hắn, chờ hắn về, làm mọi việc để lấy lòng Tạ Đạc. Nhưng rồi một ngày nào đó ký ức cậu sẽ trở lại, đến khi ấy, phản ứng của hắn sẽ là gì đây?
Tạ Đạc không dám nói Thẩm An Đồ thật sự yêu mình, hắn đoán rằng Thẩm An Đồ sẽ không để bụng.
Thẩm An Đồ có thể đổi hết người này đến người khác, có lẽ với cậu, kết một mối quan hệ tốt với người là chuyện quá đỗi bình thường, tính cách cậu là vậy, Tạ Đạc chỉ tạm thời có được danh xưng 'người yêu' này mà thôi.
Cho nên Tạ Đạc mới tham lam thân thiết với Thẩm An Đồ, cũng căm ghét sự thân thiết này đến thế.
Thế nhưng một tuần trôi qua Thẩm An Đồ đã đồng ý lên giường với hắn, giống như muốn nhắc nhở hắn từng giây từng phúc rằng, nếu ngày đó có một người khác cướp cậu đi, không chừng Thâm An Đồ cũng sẽ trao ánh mắt như vậy rồi hỏi rằng: "Có hôn không?"
Giống như Thẩm An Đồ, nói rằng bản thân chỉ thích nữ, nhưng đằng sau có không bao nhiêu người mơ tưởng đến cậu giống như hắn. Phải chăng Tạ Đạc cũng nằm trong số đó sao? Tiếc thay, giữa bọn họ còn có sự mâu thuẫn của cả gia tộc trên thương trường, nếu không phải Tạ Đạc gian lận, sớm chen ngang đem Thẩm An Đồ đi mất, thì cả hai sẽ mãi mãi không có một điểm chung nào như thế này.
Lỡ như ký ức của Thẩm An Đồ hồi phục rồi thì phải làm sao đây?
Thẩm An Đồ trong ký ức của hắn cùng với vô vàn những tin đồn, hắn cảm thấy có lẽ cậu sẽ thẹn quá hóa giận mà gϊếŧ mình không chừng.
Nhưng với tính cách này của cậu, nếu cậu đã muốn ra tay, e rằng phải giả vờ yêu đương với hắn một thời gian, sau đó nhân lúc Tạ Đạc ngủ thiếp đi thì nổ súng bắng hắn, rồi lẻn khỏi hiện trường, để cho tất cả mọi người lên án những gì mà cậu đã làm.
Tạ Đạc hút điếu thuốc rồi tưởng tượng cảnh ấy trong đầu.
Thẩm An Đồ đến sở cảnh sát báo án, khai hết những chuyện cậu đã làm đêm qua, khóc lóc kể lể tố cáo Tạ Đạc đã tàn nhẫn thế nào, nói mình chỉ tự vệ rồi bất đắc dĩ phải gϊếŧ Tạ Đạc thôi, đến lúc đó mọi người sẽ biết Thẩm An Đồ đã bị hắn dày xéo thế nào.
Mọi chuyện như vậy cũng không tệ.
Tạ Đạc nở một nụ cười tự giễu, ném điếu thuốc vào gạt tàn rồi quay người về phòng.
Khi Thẩm An Đồ tỉnh lại đã không thấy Tạ Đạc đâu, cậu sờ tay vào phần chăn bên cạnh cũng đã lạnh buốt.
Có lẽ vì ác mộng đêm qua khiến giấc ngủ của Thẩm An Đồ không được yên ổn, cả cơ thể và đầu của cậu mệt mỏi vô cùng.
Cậu vào nhà vệ sinh, đánh răng một cách máy móc, tiện thể đánh giá bản thân ở trong gương.
Mái tóc đã dài hơn rối bù ôm vào mặt, hơi phủ qua mắt, nhưng cũng vì thế khiến mặt mũi cậu trở nên dịu dàng và vô hại hơn.
Đột nhiên Thẩm An Đồ cảm thấy người trong gương quá đỗi lạ lẫm, còn đang suy nghĩ về cảm giác xa lạ này từ đâu mà có, vài hình ảnh chợt lóe lên trong đầu cậu, nó đến một cách thấm thoát, chỉ để lại chi Thẩm An Đồ đôi chút hình ảnh mơ hồ không rõ.
Giống như đáp án đã ở trên đầu lưỡi nhưng lại không ách nào nói thành lời. Thẩm An Đồ cố gắng một buổi sáng, trừ cơn đau đầu đang hành hạ ra thì không có kết quả nào.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định nhờ đến sự giúp đỡ của Tạ Đạc.
Lúc mười giờ hơn, Tạ Đạc nhân được tin nhắn wechat từ Thẩm An Đồ ----- Bọn họ vừa add wechat vào hai ngày trước, Thẩm An Đồ sợ gọi điện sẽ ảnh hưởng đến công việc của hắn, cho nên không phải việc gì gấp thì cậu sẽ liên lạc qua wechat cho Tạ Đạc. Để thể hiện thân phận người yêu, Thẩm An Đồ để hình đại diện giống như Tạ Đạc như đúc ---- một vùng trời xanh thẳm, biệt danh của Tạ Đạc là X, còn Thẩm An Đồ đổi cho mình là S.
S: Trong điện thoại anh có ảnh chụp lúc trước của tụi mình không?
X: Nhớ được gì rồi à?
S: Không nhớ được gì nên mới muốn xem ảnh, có thể giúp hồi phục ký ức đấy, gửi em vài tấm đi.
Tạ Đạc không trả lời ngay, Thẩm An Đồ biết chắc hẳn hắn còn đang bận việc nên cũng không hối thúc hắn. Tầm nửa tiếng sau, Tạ Đạc nhắn lại.
X: Có, nhiều lắm gửi không hết được, để anh cho người làm thành album ảnh gửi qua cho em xem từ từ, chậm nhất chiều nay sẽ đưa đến.
Thẩm An Đồ vội vàng nói không cần gấp vậy đâu, chờ tối Tạ Đạc về rồi cùng nhau xem cũng được.
Ba phút sau, Tạ Đạc trả lời một chữ "Ừm."
Thẩm An Đồ nhìn chằm chằm chữ 'ừm' đó một lúc rồi gửi lại hắn một sticker chú mèo bắn tim, nhưng cậu đợi mãi vẫn không thấy Tạ Đạc trả lời lại.
Thẩm An Đồ ném điện thoại sang một bên, cả người đổ ập xuống giường rồi không nhúc nhích gì nữa.
Cậu cảm thấy một sự cô quạnh thêm đôi chút lo âu, mà chắc là không chỉ một chút như vậy đâu.
Mất đi ký ức khiến người ta cảm giác giống như đi trên mặt băng, dù bây giờ dưới chân có chắc chắn, nhưng ai biết được bước tiếp theo có rơi xuống hồ hay không.
Có lẽ cơn ác mộng kia đã cho cậu một linh tính chẳng lành, dù cho nội dung trong giấc mơ cậu đã không còn nhớ nữa, nhưng ít nhiều vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.
Cậu cứ suy nghĩ mãi, những lời hôm qua mà Tạ Đạc đã nói, nghĩ đến tương lai của cậu và Tạ Đạc, ban đầu cha mẹ Tạ Đạc đã không thích cậu, nếu như họ biết Thẩm An Đồ đã mất trí nhớ nhưng vẫn ăn uống miễn phí trong nhà Tạ Đạc, sợ lại càng coi thường cậu thêm, thế nên ít nhiều gì cũng phải có được ký ức rồi tìm lấy một công việc.
Thẩ An Đồ nhớ đến sách phiên dịch vừa mới xem hai ngày nay mà đau cả đầu.
Sau bữa cơm trưa, Thẩm An Đồ ngủ một giấc như thường lệ, cậu vào phòng bếp uống nước, lúc đi tới thư phòng thì chuông cửa chợt vang lên.
Một tuần qua, đây là tiếng chuông cửa đầu tiên được vang lên. Thẩm An Đồ cảm thấy thật mới lạ, cậu nhìn từ cửa giám sát thấy một câu trai có khuôn mặt trẻ con trong bộ quần áo bình thường, cậu đoán người này đến để gặp Tạ Đạc.
"Xin chào, cho hỏi ai vậy?" Thẩm An Đồ hỏi trong loa.
"Là em đây anh Thẩm, em là Tạ Văn Hiên, em họ của Tạ Đạc, em đến đưa album cho anh." Tạ Văn Hiên có một chất giọng của người trẻ tuổi đầy sức sống.
Thẩm An Đồ đến đến việc mình không thể mở cửa từ bên trong, cậu hỏi Tạ Văn Hiên có thể tự vào được không, Tạ Văn Hiên nói có thể, cậu ta đã gọi điện thoại cho Tạ Đạc rồi, Tạ Đạc sẽ mở cửa, thế nên Thẩm An Đồ mới biết, hóa ra các cánh cửa trong nhà đều do Tạ Đạc điều khiển từ xa.
Tạ Văn Hiên vào trong biệt thư, vừa thấy Thẩm An Đồ đã cười ngây ngô: "Lâu rồi không gặp anh Thẫm, nghe anh xảy ra chuyện nên em lo lắm, lúc đầu định đến bệnh viện thăm anh nhưng công việc bận rộn quá, mãi đến bây giờ mới rảnh được..."
Thẩm An Đồ nheo mắt đánh giá cậu rồi hỏi: "Lúc trước cậu luôn gọi tôi là anh Thẩm vậy sao?"
Sau lưng Tạ Văn Hiên toát mồ hôi lạnh: "Đúng vậy, có gì không anh?"
Thẩm An Đồ nói: "Bắt đầu từ hôm nay trở đi, gọi tôi là chị dâu."