Nếu là một công ty niêm yết hay một công ty nhỏ thì có lẽ Mã Hiểu Lộ còn tin rằng mục đích tiếp cận cô là để lừa tiền.
Nhưng vốn đăng ký của cô cũng chỉ có 5 triệu, mà chỉ một nghiệp vụ tùy ý nào đó của bất kỳ công ty lớn nào trong số này cũng không phải chỉ có từng ấy tiền. Vì vậy, về cơ bản khả năng cố ý tiếp cận để kiếm tiền bị loại trừ.
Nhưng đồng thời Mã Hiểu Lộ càng không nghĩ ra được, nếu không phải vì tiền thì rốt cuộc bọn họ mưu tính điều gì?
“Bọn họ có yêu cầu đặc biệt gì không?” Mã Hiểu Lộ nhìn Chu Triết và hỏi.
Bởi vì những công ty lớn này rất có thể có nhiều hoạt động kinh doanh ngầm, vì cây to đón gió lớn, có rất nhiều thời điểm khó ra mặt nên họ tìm kiếm những công ty nhỏ để thay thế.
Đến lúc đó cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng không thể dễ dàng điều tra đến bọn họ được.
Mã Hiểu Lộ sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy, cho nên cô muốn hỏi rõ ràng.
Chu Triết lắc đầu nói: "Chị Hiểu Lộ, chuyện này thì đúng là không có. Công ty chúng ta vừa mới thành lập, trong tay cũng chưa có nghiệp vụ gì, bọn họ đến đây không phải để thảo luận hợp đồng, em thấy có vẻ như là biểu thị thiện chí, báo trước nếu sau này có việc làm ăn thì có thể hợp tác trực tiếp.”
Nghe thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng không có việc gì mà tự nhiên nịnh bợ thì không phải kẻ gian trá cũng là phường trộm cắp, đặc biệt đối với một công ty mới như công ty của Mã Hiểu Lộ, cần phải thận trọng trong mọi việc. Nếu không, chỉ cần vấp ngã thì sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.
"Như vậy đi, nếu bọn họ đều chỉ muốn hợp tác, vậy thì cứ đồng ý trước đi, dành thời gian hai ngày này để hoàn thành thủ tục đăng ký của công ty. Cậu và Tôn Kỳ phải vất vả hơn một chút." Mã Hiểu Lộ gật đầu nói với Chu Triết.
"Không thành vấn đề, chị cứ yên tâm ở em đi chị Hiểu Lộ, em hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo." Chu Triết vỗ ngực cam đoan.
Sau khi tách ra, Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ cũng không quay lại bệnh viện, cô ấy đi thẳng đến tòa nhà văn phòng lớn nhất thành phố Tân Hải, tòa nhà Quốc Kim.
“Xin chào cô, đây là công ty trách nhiệm hữu hạn Đầu tư Xuyên Thái Bình Dương, xin hỏi cô có hẹn trước không?” Một nhân viên làm việc tại quầy lễ tân ở tầng trệt của tòa nhà lịch sự nói với Tiêu Tuyết Ny.
Tiêu Tuyết Ny bĩu môi nói: "Không có, tôi muốn gặp tổng giám đốc của các người."
Đùa cái gì vậy, công ty trách nhiệm hữu hạn Đầu tư Xuyên Thái Bình Dương là một trong những công ty đầu tư tốt nhất ở Trung Quốc, có trụ sở chính đặt tại Đan Mạch và có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn trên khắp Trung Quốc. Người chờ hẹn hợp tác không biết phải xếp hàng dài như thế nào. Một người không hẹn trước như cô thế này thì nói gặp là có thể gặp sao?
"Thật xin lỗi. Nếu cô không hẹn trước thì không thể gặp được, thực sự xin lỗi." Mặc dù nhân viên lễ tân cảm thấy những lời Tiêu Tuyết Ny vừa nói có chút không đáng tin cậy, thậm chí còn giống như đang trêu đùa cô ấy nhưng cô ấy vẫn rất lịch sự đáp lại.
Tiêu Tuyết Ny gật đầu, cô ấy lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi rồi đưa cho nhân viên lễ tân và nói: “Đưa danh thiếp này cho tổng giám đốc của các cô, đi ngay đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!