Mắt Lưu Lâm đỏ hoe, ngồi xuống giường thở dài: "Đã là vợ chồng già cả rồi mà còn nói những lời buồn nôn thế, cái gì mà may mắn hay bất hạnh, dù thế nào thì em cũng không để anh xảy ra chuyện, anh đừng có làm những chuyện ngu ngốc như thế nữa, đừng tưởng chỉ cần một nhát dao kết thúc hết trọng trách trên vai, để mình em gánh vác hết, nếu không, em sẽ không tha thứ cho anh suốt đời."
Lưu Lâm nói xong liếc nhìn cổ tay Hà Hoành Vĩ còn đang băng bó.
Dù Hà Hoành Vĩ nói là tai nạn, nhưng Lưu Lâm không phải ngốc, hỏi han bác sĩ y tá là sẽ biết rõ sự tình.
Và khi mọi chuyện đã rõ ràng, cô ta cũng biết tất cả là vì cô ta và con trai.
Một người đàn ông vì vợ con mà sẵn sàng hy sinh tính mạng, Lưu Lâm còn lý do gì mà không chăm sóc hết mình chứ?
Hà Hoành Vĩ là người không thích nói dối, thấy lời nói dối của mình bị vạch trần, anh ta cũng hơi ngượng ngùng gãi đầu:
"Hóa ra là em đã biết hết rồi à."
Lưu Lâm cười khì: "Anh tưởng em ngốc à, thôi thu dọn để xuất viện đi."
Trong nhà hàng dưới lầu của bệnh viện, Tô Vũ và Tiêu Tuyết Ny đang ăn tối.
"Sư phụ, tôi vẫn có một nghi ngờ, sư phụ thực sự có cách chữa lành được chân của Hà Hoành Vĩ sao?" Nếu vết thương này có thể lành nhanh đến mức mắt thường cũng nhìn thấy được, Tiêu Tuyết Ny chắc chắn sẽ bị dọa cho ngây người.
Cảnh tượng này trong ấn tượng của cô ấy chỉ có thể xuất hiện trong một vài bộ phim khoa học viễn tưởng.
Sau khi ăn một miếng, Tô Vũ nói: "Trước đây tôi đã bảo cô rồi, chỉ cần người chưa chết, tôi sẽ có cách. Được rồi, cũng xong rồi, cô đi đón họ về đi."
Thực ra, việc chữa bệnh cho Hà Hoành Vĩ lần này, với sức mạnh hiện tại của Tô Vũ, chắc chắn là tiêu hao không nhỏ.
Tuy nhiên, việc ra biển lại không thể thiếu một thủy thủ có kinh nghiệm và đáng tin cậy như anh ta. Nếu không, Tô Vũ đã định để anh ta nằm trong bệnh viện hai ba tháng.
Một tiếng sau, Tiêu Tuyết Ny dẫn theo gia đình Hà Hoành Vĩ, bước vào một khu chung cư rộng lớn đầy cây xanh.
Lưu Lâm đẩy chiếc xe lăn, phía trước là Tiêu Tuyết Ny và Mông Mông, quẹt thẻ qua cửa rồi Tiêu Tuyết Ny quay người lại, đưa thẻ cửa và chìa khóa phòng cho Lưu Lâm:
"Chị Lưu, cầm lấy cái này, thẻ cửa và chìa khóa phòng. Từ giờ đây là nhà của các người." Tiêu Tuyết Ny không nói là sẽ tặng luôn căn nhà này cho họ, mà chỉ bảo họ cứ tha hồ mà ở.
Đó là vì cô sợ ấy họ có áp lực tâm lý, bởi việc tặng luôn một căn nhà cho một gia đình bình thường sẽ khiến ai cũng hoảng hốt.
Tô Vũ cho cô ấy thời gian rất gấp, nên Tiêu Tuyết Ny không tìm được căn nhà nào tốt hơn, hiển nhiên là nhà sẵn có thì càng ít.
Nhưng may mắn là, trong xã hội này, có tiền là dễ làm được việc, Tiêu Tuyết Ny đã tìm được căn nhà này trên một trang cho thuê nhà, rồi bỏ ra một số tiền lớn để mua luôn nó.
Khi tới cửa nhà, Tiêu Tuyết Ny bấm chuông, Lưu Lâm lập tức nhíu mày nói: "Bác sĩ Tiêu, trong đó còn có người khác à?"
Không phải Lưu Lâm cảm thấy ở chung với người lạ là không tốt, mà vì gia đình cô ta có một bệnh nhân và một đứa trẻ, cô ta sợ làm phiền hàng xóm rồi họ sẽ xích mích.
Tiêu Tuyết Ny cười cười, lúc này cửa phòng đã mở, Tô Vũ nhìn thấy mọi người bên ngoài, tránh qua một bên và nói: "Tới rồi à, mau vào đi."
Thấy là Tô Vũ, Lưu Lâm thở phào nhẹ nhõm. Vừa bước vào, cô ta đã thấy nội thất bên trong sang trọng, đồ đạc đều mới toanh.
Đây chính là ngôi nhà mà Lưu Lâm luôn mơ ước, nhưng giờ đứng trong đó cô †a vẫn cảm thấy không chân thực.
"Cảm ơn anh Tô." Lưu Lâm xúc động, liền muốn quỳ xuống cảm tạ Tô Vũ.
Tô Vũ vội giơ tay ngăn cô ta lại: "Này, cô đừng quên là tôi đã lấy đồ của cô, những thứ này cô xứng đáng có, không những thế tôi còn nhờ chồng cô giúp tôi một việc, tôi mới là người hưởng lợi đây."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!