Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyền Nhân Thần Y - Tô Vũ (FULL)

Hai người dạo bước trên một con đường nhỏ vắng vẻ trong công viên, đêm thu đầu mùa có phần thê lương, vài chiếc lá đã sớm úa vàng theo gió nhẹ cuốn tròn mà rơi xuống đất.

Không khí trong lành khiến tâm trạng con người thấy nhẹ nhàng, thoải mái, xung quanh ngoài tiếng gió “xoạt xoạt”, chỉ còn tiếng bước chân của hai người.

“Sao cô không hỏi tôi điều gì cả?” Tô Vũ chủ động phá vỡ sự im lặng.

Tiêu Tuyết Ny lém lỉnh bĩu môi, rồi nhướn mày nhìn Tô Vũ: “Nói chính xác hơn, tôi không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.”

“Vậy cô cảm nhận thế nào?” Tô Vũ mỉm cười, cơn gió tối thổi qua khiến anh run rẩy một cái, vô thức rụt cổ lại.

“Bất ngời” “Còn gì nữa không?”

“Khó tin nhưng lại như mộng ảo. Tôi có câu hỏi, không biết nên hỏi hay không.” Tiêu Tuyết Ny dừng bước, nhìn Tô Vũ nói.

“Cứ hỏi đi"

“Sư phụ, anh... là người phải không?” Suy đoán này thật to gan. Trong lô gíc suy nghĩ của Tiêu Tuyết Ny đã vượt quá tầm bình thường rồi.

Đồng thời cũng chứng tỏ, cô gái này thật thông minh, và cũng rất dũng cảm.

“Cô chửi tôi không phải người à?” Tô Vũ bật cười, giọng điệu không hề trách móc.

Tiêu Tuyết Ny kéo tay Tô Vũ nói: “Sư phụ, anh biết không, tôi không còn tò mò nữa rồi, chắc là cảm thấy không có khả năng, anh đã cho tôi thấy điều mà cả đời này tôi cũng không nghĩ là có thể xảy ra. Đối với tôi đó là một khái niệm hoàn toàn mới, một lĩnh vực mà loài người thậm chí chưa chạm tới, nên tôi cảm thấy đó không phải điều một người bình thường có thể làm được.”

Với tư cách là bác sĩ, Tiêu Tuyết Ny biết, vết thương của một bệnh nhân để lành lại cần những điều kiện gì, cần quá trình thế nào, cần bao lâu.

Tuyệt đối không thể như Tô Vũ, vết thương lành lại với tốc độ nhìn thấy được bằng mắt thường, không những thế, điều quan trọng nhất là ở chỗ vết thương ban đầu, hoàn toàn không còn dấu vết sẹo nào dù là rất nhỏ.

Vì vậy, nói nghi ngờ Tô Vũ có phải là người hay không, chỉ bằng nói Tiêu Tuyết Ny đang nghỉ ngờ liệu Tô Vũ có phải là phàm nhân hay không sẽ thích hợp hơn.

Hai người ngồi trên một chiếc ghế dài màu đen, Tô Vũ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm sáng lung linh trên bầu trời.

Anh nghĩ, có lẽ mình vốn không thuộc về thế giới này, cho dù cố gắng thích ứng với thế giới này đến đâu, anh vẫn cảm thấy mình không hợp với thế giới này, có lễ trong mắt nhiều người, anh thực sự là một kẻ lập dị, giống như bây giờ Tiêu Tuyết Ny cũng đặt câu hỏi liệu anh có phải là con người hay không.

"Trong lịch sử loài người, có quá nhiều điều bất khả thị, liệu con người cách đây hơn 100 năm có thể tưởng tượng ra cuộc sống ngày nay không? Mọi điều không có khả năng chỉ đều dựa trên việc chưa từng chứng kiến, bị giới hạn bởi suy nghĩ của bản thân. Theo tôi, nhiều điều có vẻ khả thi nhưng thực ra không phải, còn những chuyện thần thoại xa vời cũng chưa chắc đã sai."

Trong lịch sử 5000 năm của Trung Quốc, có quá nhiều việc mà con người ngày nay hoàn toàn không thể giải thích được.

Nữ Oa vá trời, Khoa Phụ đuổi mặt trời... tất cả bị coi là thần thoại, do người xưa tưởng tượng ra, không thật sự tồn tại.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận