Nếu như mỗi bác sĩ đều có tâm lý không muốn nhìn thấy bệnh nhân chết trước mặt mình, tin rằng trong xã hội này sẽ không có nhiều người bất lực chết trên giường bệnh như vậy.
Mà trên thực tế, hiện tại phần lớn các bác sĩ đã thờ ơ, thậm chí chuyện ở bệnh viện không có tiền ngừng thuốc cũng nhìn mãi đã quen, lòng nhân từ của bác sĩ đã sớm bị lợi ích cuốn trôi rồi.
Đừng nói là một bác sĩ bình thường trên trái đất, ngay cả trong Tiên giới, không cho bệnh nhân chết ở trong tay mình thì cũng chỉ có mình Tô Vũ mà thôi.
Chẳng bao lâu sau, Tô Vũ mang tấm lòng nhân hậu giống như Tiêu Tuyết Ny đi cứu người, chứng kiến bệnh nhân khỏi bệnh từng ngày trong tay mình khiến mỗi bác sĩ đều có cảm giác thành tựu lớn.
Nhưng trải qua năm tháng dài đằng đẵng, Tô Vũ dần dần phát hiện lòng nhân từ của bác sĩ lại là một thanh kiếm sắc bén, nó có thể giết người vô hình, điều này cũng là giới luật trong môn quy của Quỷ Y Môn, bác sĩ có thể chữa mà cũng không nhất thiết phải chữa.
Tô Vũ đứng lên, hai tay chắp sau lưng nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài, nhớ lại một số sai lầm mà mình đã mắc phải trong cuộc đời dài dằng dặc của mình.
"Phật nói: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp”, cô còn ít tuổi nhưng đã có tấm lòng như vậy, quả thật rất đáng quý. Nhưng mà tôi muốn hỏi cô một câu, nếu như bởi vì cứu một người, mà hại chết những người khác thì cô có cảm thấy áy náy không?"
Tiêu Tuyết Ny nhướng mày, cô ấy hiển nhiên không hiểu Tô Vũ đang nói gì. Tuy nhiên, lời nói đơn giản của anh lại khiến cho Tiêu Tuyết Ny cảm thấy người này rất thâm trầm, thoạt nhìn Tô Vũ cũng không lớn hơn Tiêu Tuyết Ny bao nhiêu tuổi, khi Tô Vũ nói ra "còn ít tuổi", Tiêu Tuyết Ny lại theo bản năng xem đối phương như người lớn tuổi đang chỉ ra sai lầm cho mình.
“Anh có thể nói rõ hơn được không?” Tiêu Tuyết Ny hơi khom lưng nói.
Tô Vũ quay người lại nhìn Tiêu Tuyết Ny nói: "Nếu như cô trị bệnh cho người kia, nhưng sau khi cô chữa khỏi cho anh ta, anh ta sẽ đi giết càng nhiều người thì cô còn có thể cứu anh ta không? Nếu như cô cứu anh ta, cũng giống như là cô gián tiếp giết những người khác, vậy trong lòng cô có day dứt không?”
Tiêu Tuyết Ny chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, hoặc là ở độ tuổi của cô ấy mà nói, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ đến một vấn đề sâu xa như vậy.
Sau khi suy nghĩ một chút, Tiêu Tuyết Ny lên tiếng nói: "Anh nói rất đúng, nhưng tôi cảm thấy mỗi một sinh mệnh ở trong tay mình đều phải bình đẳng, mặc dù anh ta là một kẻ xấu tội ác tày trời, anh ta nên bị trừng phạt, nhưng không phải ở trong tay tôi, bởi vì tôi không phải thẩm phán mà là một bác sĩ.”
Nghe Tiêu Tuyết Ny có hơi cố chấp giải thích, Tô Vũ cười phá lên: "Đúng vậy, tôi thực sự rất thích tính cách cố chấp kiên trì ý kiến của cô, cô trở về đi.”
Tiêu Tuyết Ny lại đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Xin anh giúp tôi chữa khỏi cho bệnh nhân của tôi.”
“Thôi, có lẽ mạng anh ta chưa tuyệt. Cô trở về dùng kim châm đâm ba phần vào trong da thịt và đâm vào bốn huyệt Quan Nguyên Du, Tam Tiêu Du, Thiên Trụ và Ngọc Chẩm của bệnh nhân. Đợi đến khi bệnh nhân nóng chướng bụng mới thôi.” Tô Vũ nhìn Tiêu Tuyết Ny và nói với cô ấy phương pháp giải quyết chứng rối loạn thần kinh bàng quang.
“Chuyện này... Vậy là xong rồi à?” Tiêu Tuyết Ny hiển nhiên có chút không thể tin được, bởi vì trong bệnh viện bó tay không có cách, mà Tô Vũ còn chưa nhìn thấy người bệnh, cũng không cần một liều thuốc đã giải quyết được.
“Bằng không thì sao?”
Nhìn Tô Vũ tự tin hỏi ngược lại, hơn nữa lần trước Tô Vũ quả thật đã chữa khỏi bệnh cho Vương Tố, khiến Tiêu Tuyết Ny xua tan đi nghi ngờ của mình đối với Tô Vũ.
“Cảm ơn anh, bây giờ tôi sẽ trở về làm theo lời anh nói.” Sau khi nói xong, Tiêu Tuyết Ny xoay người muốn trở về bệnh viện, cô ấy nóng lòng muốn nghiệm chứng lời Tô Vũ nói có thật hay không, châm cứu có thật sự thần kỳ như vậy hay không.
Ngay khi Tiêu Tuyết Ny vừa bước được hai bước, Tô Vũ lại gọi cô ấy lại: "Chờ đã.”
Tiêu Tuyết Ny xoay người nói: "Anh còn dặn dò gì nữa sao?”
“Tôi có chuyện muốn chứng thực với cô, ngồi xuống từ từ nói.” Tô Vũ làm động tác mời, sau đó lại kêu Trần Phúc rót nước cho Tiêu Tuyết Ny.
Tuy rằng Trần Phúc luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, dù sao ông ta cũng mới là ông chủ nhưng cuối cùng vẫn làm theo, nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ Tô Vũ chính là chiêu bài sống của Dịch Phúc quán, Trần Phúc còn đang phải dựa vào anh để kiếm tiền.
“Không biết anh muốn chứng thực cái gì?” Tiêu Tuyết Ny cung kính mở miệng hỏi.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì cô hẳn là bác sĩ nội khoa trong bệnh viện, mà hiện tại không có gì bất ngờ xảy ra thì trong bệnh viện đã có rất nhiều người bị bệnh cúm, sao cô còn có thời gian rảnh rỗi đi quan tâm một người bệnh bị rối loạn thần kinh bàng quang?"
Vừa nhắc đến bệnh cúm lần này, Tiêu Tuyết Ny đã cúi đầu, hơn nữa còn nắm tay thật chặt, có thể thấy được hình như cô ấy vô cùng ảo não.
"Quả thật không giấu giếm gì anh, có lẽ anh đã nhìn thấy tin tức trên TV, nhưng tôi có thể chắc chắn nói cho anh biết đó chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng trôi. Thành ủy và chính phủ đã phong tỏa tin tức, trên thực tế lần cúm này, rất nhiều chuyên gia dự đoán có thể bộc phát giống như một bệnh dịch và có xu hướng lan ra. Tất cả bệnh nhân cúm nặng đều được chuyển tới ngoại khoa để tiến hành cách ly điều trị." Khi nói đến cách ly điều trị, khóe mắt Tiêu Tuyết Ny đã ươn ướt.
Mặc dù nói là "cách ly điều trị", nhưng hầu hết những bệnh nhân được điều trị cách ly này đều được coi là đối tượng thí nghiệm và gần như tất cả đều chết trong vòng chưa đầy một ngày.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!