'Tô Vũ gật đầu nói: 'Ðưa ông ta vào phòng đi." Hà Hoành Vĩ gật đầu thật mạnh, ôm người đàn ông lên rồi đi vào phòng.
Nhìn người đàn ông nằm bất động, hơi thở mỏng manh trên giường bệnh, Tô Vũ hít sâu một hơi.
Mặc kệ thế nào, nếu không có cơn bão, ông ta đâu đến nông nỗi này.
Nói thế nào thì Tô Vũ không thể trốn tránh trách nhiệm, giờ cứu ông ta cũng coi là chuộc tội.
"Anh ra ngoài đi." Tô Vũ phất tay ra hiệu cho Hà Hoành Vĩ đi ra.
Hà Hoành Vĩ đáp một tiếng, lùi ra rồi tiện tay khép cửa lại.
Anh ta biết, chỉ cần Tô Vũ ra tay, người đàn ông kia nhất định sế được cứu. Sau cơn bão lớn ở thành phố Tân Hải, chính quyền bắt đầu công cuộc tái thiết gấp rút.
Không ít công trình bị phá hủy do bão được ưu tiên khôi phục ngay. May mắn là mặc dù cơn bão lần này mạnh chưa từng có, nhưng không đổ bộ nên thiệt hại con người không lớn.
Hàng đê chắn sóng dựng vội ven bờ cũng trở thành di tích của trận thiên tai, được chính quyền giữ lại vĩnh viễn.
Thiện Bản Thanh nằm trên giường bệnh, thở oxy qua một đêm mà trông già đi rất nhiều.
Diêm Đan Dương vốn như hình với bóng với Thiện Bản Thanh, lúc này lại không thấy bóng dáng đâu.
Bởi lúc này ông ta phải bận rộn thu lưới, có thể cảm nhận được trong tay mình có cảm giác nặng tru.
Sau khi Tô Vũ chết, thị trường Tân Hải và Thượng Nhiêu vốn thuộc về ông ta sẽ một lần nữa rơi vào tay ông ta. Không những thế, do bão vừa qua, nhà nước và chính quyền chắc chắn sẽ tích cực tái thiết.
Dù sao hai nơi này là cảng biển quan trọng của Hoa Hạ, giống như mạch
máu kinh tế của Hoa Hạ, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để phục hồi nhanh nhất có thể.
Như vậy, cơ hội làm ăn chắc chắn sẽ rất nhiều.
"Tôi tìm ông khắp nơi, ông đi đâu thế? Điện thoại cũng không liên lạc được." Trong nhà Tô Vũ, Thẩm Ngạo tìm thấy Từ Thiên Thành đã mất tích lâu ngày.
Hiện giờ, phần lớn mối làm ăn ở Tân Hải đã bị Diêm Đan Dương thâu tóm lại, mà hoàn toàn không thông qua sự đồng ý của Thẩm Ngạo. Có vẻ là đã âm mưu từ lâu rồi.
Vì vậy Thẩm Ngạo muốn tìm Từ Thiên Thành bàn bạc về chuyện này, xem tình hình ở Thượng Nhiêu ra sao.
Nhưng trùng hợp là lúc này, Từ Thiên Thành biến mất như không khí.
So với Thẩm Ngạo, Từ Thiên Thành có thể nói bình tĩnh và sâu sắc hơn.
Thật ra, Từ Nguyên đã nói việc ở Thượng Nhiêu cho ông ta rất sớm rồi, nhưng ông ta chọn không can thiệp. Lý do là bởi Từ Thiên Thành biết việc này vượt quá khả năng can thiệp của mình.
Vì họ và Diêm Đan Dương không cùng một tầm cỡ, trực tiếp đi tìm ông ta chắc chắn không có kết quả tốt.
Cách duy nhất là đợi Tô Vũ quay lại, nhưng thực ra dù là Từ Thiên Thành hay: Thẩm Ngạo đều biết, khả năng đó rất mỏng manh.
Phần lớn nạn nhân của cơn bão kinh hoàng này là những người trên biển, và bây giờ những người chưa quay lại hẳn đã bị kết án tử hình.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Từ Thiên Thành liếc nhìn Thẩm Ngạo, rồi đưa mắt ra hiệu cho ông ta, ông ta đại khái hiểu Thẩm Ngạo muốn hỏi gì.
Hiện tại ngoài Mã Hiểu Lộ ra, không ai biết Tô Vũ đi đâu cả. Mặc dù việc này khó giữ kín, ông ta vẫn hy vọng có thể giấu thêm được bao nhiêu ngày thì hay bấy nhiêu.
"Tôi tìm ông còn tìm để làm gì? Chén cơm bị người ta cướp sạch, sao tôi thấy ông còn bình chân như vại không lo lắng gì cả!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!