Bệnh viện nhân dân số một thành phố Tân Hải, bởi vì Tiêu Tuyết Ny biết rất ít về thuật châm cứu của Đông y, nhưng bây giờ tình trạng của Tô Thiếu Uy trên giường bệnh không còn cho phép cô ấy từ từ nghiên cứu cách di chuyển kim châm.
Cho nên dưới tình thế cấp bách, Tiêu Tuyết Ny tìm được một vị lão Đông y trong bệnh viện là bác sĩ Trịnh hỗ trợ.
Nhưng mà khi Tiêu Tuyết Ny dựa theo lời Tô Vũ nói cho mình và giải thích rõ cho bác sĩ Trịnh.
Bác sĩ Trịnh lắc đầu như trống bỏi: "Tuyết Ny à, không được, tuyệt đối không được. Cho tới nay cô đều học Tây y, không hiểu nhiều về Đông y, không phải ai cũng dám tùy tiện châm loạn vào những huyệt đạo này đâu.”
"Tại sao?" Vừa rồi Tiêu Tuyết Ny còn tràn đầy lòng tin, mà cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa từng nghi ngờ Tô Vũ, nhưng bác sĩ Trịnh còn chưa ra tay đã trực tiếp bác bỏ phương pháp này.
Điều này làm cho Đông y mà cô ấy vốn không rõ lắm lại càng trở nên huyền bí hơn.
Một người là bác sĩ già rất được kính trọng trong bệnh viện, người còn lại là bác sĩ thiên tài khiến cô ấy cảm thấy khiếp sợ không thôi. Khi hai người có ý kiến trái ngược, thật sự làm cho Tiêu Tuyết Ny là người ngoài ngành Đông y không biết làm sao.
"Tuyết Ny à, có điều cô không biết, mấy huyệt vị vừa rồi cô nói này, đúng là nằm trên thần kinh bàng quang, nhưng mà theo tôi được biết sẽ có rất ít người dám dùng kim châm vào bốn huyệt này."
"Nếu nó nằm trên thần kinh bàng quang, có nghĩa là nó có thể có tác dụng, vậy tại sao không thử một lần?" Tiêu Tuyết Ny cau mày.
"Nhưng mà cô phải biết rằng nếu thử lỡ như thất bại thì phải trả cái giá vô cùng nghiêm trọng, hai huyệt vị còn lại thì còn tạm, huống chi là hai huyệt ngọc chẩm và thiên trụ, đừng nói dùng châm, cho dù là trong quá trình vật lý trị liệu cơ bản cũng phải cẩn thận, bởi vì hơi không chú ý là sẽ chết người đấy."
“Tôi nghe nói từ thời Đạo Quang, có một người tên là Cố Chính Nguyên, đã từng dùng kim châm trên hai huyệt vị này, ở độ sâu và lực đạo đều không kém một ly. Chỉ tiếc loại "Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp" này đã trăm năm không thấy. Nói tới đây, bác sĩ Trịnh không chịu nhận cũng tỏ ra vô cùng tiếc nuối.
Trong Đông y, kỹ thuật dùng châm vô cùng cầu kỳ, bề ngoài thoạt nhìn không có khác biệt, nhưng dù là lực đạo hay chiều sâu thì có thể cách nhau ngàn dặm.
Hơi không cẩn thận, không chỉ không thể làm cho người bệnh giảm bớt nỗi đau, mà ngược lại có thể dẫn đến sai lầm lớn.
Cho nên tuy rằng bác sĩ Trịnh có uy tín trong bệnh viện nhưng trong chuyện này cũng lực bất tòng tâm.
Lúc nghe đến đó, Tiêu Tuyết Ny cái hiểu cái không gật đầu: "Xem ra tôi còn phải đi xin lời khuyên của vị tiên sinh này về cách dùng châm mới được.”
Vừa rồi Tiêu Tuyết Ny có thể nói ra việc châm cứu vào bốn huyệt vị này, bác sĩ Trịnh cũng đã đoán ra, chắc hẳn Tiêu Tuyết Ny có thỉnh giáo qua một vị Đông y đức cao vọng trọng gì đó.
"À, có thể nói ra bốn huyệt vị này, chắc hẳn là lão Đông y có dày dặn kinh nghiệm, chỉ đáng tiếc là lý luận suông mà thôi, hoàn toàn không thể nắm vững được ‘Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp’."
Tiêu Tuyết Ny liếc mắt nhìn bác sĩ Trịnh nói: "Lão Đông y? Vị tiên sinh kia mới hai mươi tuổi, sao có thể gọi là lão Đông y được?"
Nghe Tiêu Tuyết Ny nói như vậy, ánh mắt bác sĩ Trịnh nhất thời lóe lên nói: "Xin hỏi, vị tiên sinh này họ Cố sao?”
Tất cả những gì bác sĩ Trịnh có thể nghĩ đến, chính là người này là truyền nhân của nhà họ Cố, tổ tiên của y học Hoa Hạ. Tuy rằng đã qua nhiều năm, cùng với việc Đông y dần dần xuống dốc, cho dù là cũng chưa từng thấy người nhà họ Cố sử dụng lại bộ kỹ thuật châm cứu này, thậm chí trên thế giới còn có tin đồn rằng bộ kỹ thuật châm cứu này đã bị thất truyền.
Nhưng nếu vị tiên sinh này quả thật là người của nhà họ Cố, cũng không phải là không có khả năng kế thừa tay nghề của lão tổ tông.
Tiêu Tuyết Ny lắc đầu nói: "Không phải, hôm nay rất cảm ơn bác sĩ Trịnh, tôi còn đang vội đi thỉnh giáo vị tiên sinh này, gặp lại sau.”
Nhìn bóng lưng Tiêu Tuyết Ny rời đi, bác sĩ Trịnh chỉ lắc đầu thở dài.
“Cô gái này đúng là người cố chấp, trên đời này làm gì có bác sĩ có thể chữa khỏi hết tất cả các bệnh chứ.”
Khi mặt trời lặn, nhiều quán bar và KTV ở thành phố Tân Hải đều đã sáng đèn neon, chuẩn bị cho cuộc sống về đêm tiếp theo.
Sau khi thanh toán xong Trần Phúc cũng chuẩn bị tan làm về nhà, tắm nước nóng rồi đi ngủ.
Vừa lúc đó, Tiêu Tuyết Ny mồ hôi đầm đìa chạy vào, nhìn Dịch Phúc Quán còn chưa đóng cửa, hai tay chống đầu gối thở không ra hơi nói: "May mà tôi chạy nhanh, bằng không các anh đã đóng cửa về nhà rồi.”
Trần Phúc đi ra ngoài nhíu mày nói: "Bác sĩ Tiêu, đã trễ thế này rồi cô còn tới có chuyện gì sao?”
Tiêu Tuyết Ny chỉ gật đầu với Trần Phúc, sau đó đi tới trước mặt Tô Vũ, hơi khom lưng nói: "Tiêu Tuyết Ny cầu xin tiên sinh ra tay giúp tôi chữa trị cho bệnh nhân của mình.”
Tô Vũ nhướng mày nói: "Lần này lại gặp phải chuyện khó khăn gì à?”
Từ thái độ cung kính của Tiêu Tuyết Ny đối với Tô Vũ mà nói, Tô Vũ lại cảm thấy, nếu có một đồ đệ như vậy, anh nhất định sẽ rất vui sướng.
"Thật sự là quá hổ thẹn, Tuyết Ny ngu dốt, không biết dùng “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp”, cho nên muốn mời tiên sinh đích thân đi cùng tôi một chuyến.” Tiêu Tuyết Ny tiếp tục nói.
“Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp? Đây là loại châm cứu gì vậy?”
“Chẳng lẽ tiên sinh cũng không biết sao?” Tiêu Tuyết Ny nhìn về phía Tô Vũ, có chút thất vọng.
"Haha, thành thật mà nói, tôi cũng chưa từng nghe qua.” Tô Vũ thành thật trả lời.
Tiêu Tuyết Ny vốn cho rằng Tô Vũ có thể nói ra phương pháp trị liệu cụ thể, vậy chắc chắn đã thành thạo bộ châm cứu này, nhưng ai biết được, hiện tại lại bị dội một chậu nước lạnh.
Xem ra bác sĩ Trịnh nói đúng, có lẽ Tô Vũ nói lý luận suông mà thôi.
“Nếu không thể sử dụng bộ châm cứu này, chẳng phải bệnh nhân...” Tiêu Tuyết Ny không dám nghĩ tiếp.
Vừa nghĩ tới việc phải chứng kiến bệnh nhân của mình chết đi, tim cô ấy đau như bị kim đâm.
Nhìn dáng vẻ mất mát của Tiêu Tuyết Ny, Tô Vũ có chút đau lòng: "Không phải chỉ là một bộ châm cứu thôi sao? Cũng không phải chỉ có một bộ châm cứu này mới có thể vận hành châm này.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!