"Nói thật cho cậu biết, bây giờ tôi có một chiếc thuyền lớn trên biển, đều là của tôi, cứ kiếm một người hợp tác làm ăn gì đó, tiền bạc cứ đổ về ào ào. Đi thôi, hôm nay cậu tới đây, chúng ta nhất định phải uống một bữa cho đàng hoàng." Bạch Nhãn Hạt Tử không hề ra vẻ giàu quên bạn cũ, tự nhiên đưa tay vỗ vai Phó Cổ, hai người cùng rời khỏi quán trà.
Tìm một nhà hàng sang trọng, sau khi vào một phòng kín yên tĩnh ngồi xuống, Bạch Nhãn Hạt Tử gọi một bàn đầy đồ ăn ngon, rồi cầm một chai rượu Ngũ Lương lên nói với Phó Cổ: "Chú em, đây là rượu ngon ủ ba mươi năm, người khác tới tôi cũng không nỡ mở ra đâu."
Sau khi rót đầy ly, hai người cạn ly, sau đó Phó Cổ vào chủ đề chính: "Không ngờ tên tàn đời như anh lại có ngày hồi xuân, nói thật, lần này tôi tới là có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ."
Đặt ly rượu xuống, Bạch Nhãn Hạt Tử lộ vẻ mặt như đã đoán trước được ý đồ, nhìn Phó Gổ nói: "Nhóc con, lúc cậu tới là tôi đã biết động cơ không trong sạch cả, nói đi, lần này mang cái gì hay ho tới đây nào?"
Theo thông lệ như trước đây, thường thì khi Phó Cổ tìm đến Bạch Nhãn Hạt Tử là có đồ muốn bán.
Phó Cổ đưa ngón tay lên gõ nhẹ lên bàn, hạ giọng nói: "Ông anh à, chúng ta cũng không phải người ngoài, bây giờ trong tay tôi đang có một bức tranh Uyên Ương Cư Sơn Đồ do chính Thận Vương để lại cách đây hơn hai nghìn năm trước, tuyệt đối là hàng thật 100% đó, mấy hôm trước có một người đào mộ ở phía nam đem tới giao cho tôi, ông ta hiện đang muốn bán gấp, tôi nghe nói anh bây giờ làm ăn phát đạt, chắc chắn sẽ có cách giải quyết chứ."
Nghe tới đây, Bạch Nhãn Hạt Tử cũng không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Nhìn biểu hiện của Bạch Nhãn Hạt Tử hiện tại, rõ ràng là đã được gãi đúng chỗ ngứa, nhưng ngay lập tức ông ta lại bắt đầu không tin nữa.
"Này, đồ nửa tàn phế, đừng có lừa tôi, ai mà chẳng biết 'Thận Vương' kia hoàn toàn không tồn tại, tôi nghe nói ông ta là ma quỷ đó." Bạch Nhãn Hạt Tử nhìn Phó Gổ với vẻ khó tin.
Phó Cổ gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng nhai nhai rồi nói: "Anh thì biết cái gì chứ? 'Thận Vương' này trong lịch sử là có thật, chỉ là hành vi của ông ta quá quỷ dị thôi, nghe nói qua câu “Vận binh trăm dặm” chưa, đó là nói về ông ta đó.
Sau này trong các sử sách chính thống đã xóa sạch mọi thông tin liên quan đến ông ta, nhưng bây giờ ở các vùng biên giới vẫn còn lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về ông ta, thậm chí trong nhà nhiều người còn thờ tượng ông ta, ông nói người này không tồn tại 2"
"Bức tranh 'Uyên Ương Cư Sơn Đồ này được đào trộm ra từ lăng mộ của vợ 'ThậnVương, có thể nói là hoàn toàn xứng đáng gọi là một bảo vật quốc gia." Nói xong, Phó Gổ bổ sung thêm.
Mặc dù những lời Phó Cổ nói có lý có cứ, nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn không quá tin tưởng, hoặc có thể nói là vẫn còn một số nghi vấn chưa thể giải đáp.
"Này, nếu đó là bảo vật quốc gia, sao cậu lại tìm đến tôi?" Câu nói của Bạch Nhãn Hạt Tử cũng không phải không có lý.
Phải biết rằng nếu nó thực sự là bảo vật quốc gia, dù bức tranh được đào lên từ dưới đất, chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều người tranh nhau để sở hữu nó, làm sao có thể rơi vào tay anh ta được chứ.
Phó Cổ châm một điếu thuốc hút một hơi rồi nói: "Nói thật với anh, đám đào. mộ đó có mối quan hệ mật thiết với tôi lâu nay. Trong nhóm họ có người giỏi về phong thủy, dù không ghi trong sách cổ, họ cũng có thể dựa vào tài nghệ xem phong thủy để tìm ra những ngôi mộ chôn sâu dưới lòng đất.
Nhưng lần này đã gặp phải tai nạn, trong nhóm mười ba người đi thì chỉ có ba người trở về, trong đó một người hôn mê bất tỉnh, một người hoàn toàn bị dọa điên, được coi là cửu tử nhất sinh mới lấy được một món đồ quý giá như thế."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!