Trong căng tin dành cho cán bộ nhân viên của bệnh viện nhân dân số một thành phố Tân Hải.
Vì nơi này là bệnh viện số một thành phố nên bệnh nhân trên toàn quốc đều có thể tới nhập viện, bởi vậy ngay cả căng tin dành cho cán bộ nhân viên bình thường nhất cũng rộng không thua gì một nhà ăn lớn.
Do cả bệnh viện từ trên xuống dưới đều đang sứt đầu mẻ trán vì chủng cúm mới nên đến giờ cơm vẫn không có nhiều người tới dùng bữa.
Vì mới chữa khỏi cho Tô Thiếu Uy, hơn nữa chỉ mới một ngày trôi qua mà Tô Thiếu Uy đã có thể xuống giường đi lại bình thường rồi, nên dù trước đó Lý Nguyệt Hoa có ác khẩu với Tiêu Tuyết Ny, thậm chí động tay động chân với cô ấy, Tiêu Tuyết Ny vẫn không hề để tâm, trái lại tâm trạng còn vui vẻ.
“Bác sĩ Trịnh...”
Tiêu Tuyết Ny bưng khay cơm trên tay, đi tới chỗ ông Trịnh đang dùng bữa, khom lưng chào.
Ông Trịnh ngẩng đầu lên trông thấy Tiêu Tuyết Ny tới, vừa mới thẳng lưng lên thì Tiêu Tuyết Ny đã ngồi xuống đối diện: “Ông cứ ăn cơm đi ạ, sao phải khách sáo làm gì.”
Ông Trịnh mỉm cười, để đũa xuống: “Tuyết Ny à, chúc mừng cô nhé, chứng bệnh mà ngay cả các chuyên gia trong bệnh viện hội chẩn với nhau cũng không chữa được, vậy mà cô lại có thể chữa khỏi, đúng là tre già măng mọc, tôi rất bội phục cô…”
Cho dù là người có nhiều thành tựu về Đông y như bác sĩ Trịnh thì sau chuyện này cũng không thể không bật ngón tay cái khen Tiêu Tuyết Ny.
Mặc dù ông ấy vẫn nghĩ thầm, có lẽ đây chỉ là chuyện tình cờ nhưng chỉ riêng sự can đảm của Tiêu Tuyết Ny thôi đã đủ khiến ông ấy phải thay đổi cách nhìn về cô ấy.
“Bác sĩ Trịnh nói quá lời rồi, người khác có lẽ không biết nhưng chẳng lẽ ông còn không biết hay sao? Tôi đã nói là do người kia biết dạy rồi mà…” Tiêu Tuyết Ny không hề nhận vơ công lao mà nói thẳng luôn không chút kiêng dè.
Có thể thấy, hiện tại Tiêu Tuyết Ny vô cùng sùng bái Tô Vũ.
Ông Trịnh đã mấy chục tuổi đời đương nhiên chỉ cần liếc mắt là hiểu ngay, ông ấy gật gù nói: “Đương nhiên là thầy giỏi có trò giỏi nhưng chỉ hướng dẫn một chút mà có thể làm được như vậy, chẳng phải là do Tuyết Ny có thiên phú hay sao? Buổi sáng lúc cô đi ra ngoài, tôi nghe viện trưởng nói, muốn mở cuộc họp khen thưởng cô, hiện tại cô là tấm gương sáng cho mọi người trong bệnh viện noi theo rồi.”
Tiêu Tuyết Ny không thấy hứng thú gì với đại hội khen thưởng.
Nhưng ở bệnh viện này, chỉ có mình viện trưởng là biết thân phận của cô ấy nên đương nhiên viện trưởng sẽ không bỏ qua cơ hội giúp Tiêu Tuyết Ny thăng tiến.
Cho nên Tiêu Tuyết Ny cũng không tiện nói thêm gì, cho dù cô ấy không thích được đối xử đặc biệt nhưng viện trưởng đã sắp xếp vậy rồi thì cô ấy cũng không làm gì được.
“Đại hội khen thưởng gì chứ, hiện tại mọi người đều đang đồng tâm hiệp lực chống lại dịch cúm, đâu còn ai có tâm trạng làm mấy chuyện đó nữa. Đúng rồi, bác sĩ Trịnh, chỗ tôi có một đơn thuốc, ông là bác sĩ Đông y kỳ cựu của bệnh viện ta, lại cũng ít nhiều có hiểu biết về dịch cúm lần này, ông xem giúp tôi xem liệu đơn thuốc này có thể giúp ích được gì không.”
Vừa nói, Tiêu Tuyết Ny vừa lấy đơn thuốc Tô Vũ cho ra.
Không phải Tiêu Tuyết Ny không tin Tô Vũ nên mới cố ý nhờ người nghiệm chứng xem đơn thuốc này là thật hay giả.
Mà là cô ấy thực sự biết quá ít về Đông y, không nói đâu xa xôi, ngay cả hình thù của mấy vị thuốc bắc này như thế nào cô ấy cũng không biết. Cho nên rất cần phải thỉnh giáo bác sĩ Trịnh xem sao.
Ông Trịnh hết sức trịnh trọng nhận lấy phương thuốc từ tay Tiêu Tuyết Ny, mở ra đọc một lượt, còn chưa kịp nghiên cứu các vị thuốc đã bị ấn tưởng bởi nét chữ cứng cáp, rắn rỏi trên giấy.
Bình thường ông ấy khá hứng thú với tranh chữ, đồ cổ, bản thân cũng sưu tập được vài bức tranh chữ của danh họa.
Về mặt giám định, tuy ông ấy không phải là người trong nghề nhưng vẫn có thể nhìn ra được đôi chút.
Những nét chữ này không chỉ cứng cáp, rắn rỏi mà còn mơ hồ toát lên tinh thần phấn chấn, để lộ sự phóng khoáng của người viết, cho dù viết trên giấy thường nhưng ông ấy vẫn cảm thấy nó rất đáng để sưu tầm.
“Tuyết Ny à, đây chính là chữ viết của người mà cô vẫn hay nhắc tới đấy à?” Ông Trịnh duỗi ngón tay ra, vạch thử theo từng nét bút một.
Tiêu Tuyết Ny gật đầu nói: “Vâng, đúng vậy, bác sĩ Trịnh thấy có vấn đề gì không?”
Ông Trịnh xua tay nói: “Không không, chỉ là lâu rồi không thấy con chữ nào đẹp như vậy, mỗi nét bút đều toát lên tinh thần của người cầm bút, như thể những chữ này là vò rượu ngon đã được ủ qua năm dài tháng rộng, khiến người ta say đắm.”
Tiêu Tuyết Ny không hề nhìn ra được những điều này nhưng vẫn thường nghe người ta nói, thông qua chữ viết, người trong nghề có thể nhìn ra tâm trạng của người viết.
Ngay cả với những nhà thư pháp lớn thì những tác phẩm của họ hồi trẻ đều không bằng tác phẩm khi về già, bởi vì hồi trẻ họ vẫn chưa có được sự từng trải, hiểu thấu sự đời.
Hiện tại, ông Trịnh lại đánh giá cao tờ đơn thuốc bình thường này như vậy, khiến Tiêu Tuyết Ny không khỏi giật mình.
Bởi vì dù nhìn thế nào đi nữa thì Tô Vũ cũng chỉ xấp xỉ tuổi cô ấy, đáng lẽ ra không thể nào có được sự lắng đọng qua thời gian mới phải.
Nhưng Tiêu Tuyết Ny cũng không để tâm chuyện này, chỉ nhìn ông Trịnh, nói: “Bác sĩ Trịnh đừng chỉ mải nhìn chữ như vậy…”
Thấy ông Trịnh mải mê bắt chước lại từng nét chữ, Tiêu Tuyết Ny mở miệng nhắc nhở.
Ông Trịnh giật mình, vỗ đầu: “Ôi, xem tôi này, già cả lẩm cẩm rồi, nhìn thấy nét chữ sắc bén này là quên luôn cả chuyện chính.”
Nói xong, ông Trịnh mới bắt đầu nghiên cứu nội dung phương thuốc, hơn nữa còn lẩm bẩm đọc thuộc tên một vài dược liệu, đây là thói quen cá nhân của ông ấy, vừa nhìn vừa đọc thành tiếng, như vậy sẽ giảm thiểu sai sót khi bốc thuốc.
Sau khoảng thời gian áng chừng đủ hút hết một điếu thuốc, ông Trịnh đọc hết phương thuốc xong nhíu mày lại, Tiêu Tuyết Ny mở miệng hỏi: “Bác sĩ Trịnh, phương thuốc này có vấn đề gì không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!