Do trong khu Hoa Sơn không có chỗ đậu xe tạm thời, Tô Nhạc Luân tìm mãi không ra chỗ đậu xe, đành phải tạm dừng xe ở ven đường bên cạnh.
Sau đó, tay cầm bó hoa tiến vào trong khu nhà, sau sự việc lần trước, bảo vệ ở cổng cũng đã quen mặt Tô Nhạc Luân, lần này còn chủ động chào hỏi ông ta.
Tô Nhạc Luân mỉm cười gật đầu bước vào, đứng trước cửa hít một hơi thật sâu rồi chỉnh lại cổ áo, gõ cửa.
Một người giúp việc chạy ra mở cửa, thấy là Tô Nhạc Luân liền cúi chào sâu rồi mời ông ta vào.
"Cha, cha đến rồi, mẹ đợi cha lâu lắm rồi, hoa đẹp quá." Thấy Tô Nhạc Luân bước vào, Mã Hiểu Lộ khoác tay Lâm Thiến đi ra, đồng thời đưa tay nhận lấy bó hoa từ tay Tô Nhạc Luân, không quên nháy mắt ra hiệu cho ông ta, ý là biểu hiện không tệ.
Sau đó Mã Hiểu Lộ hết sức đẩy Lâm Thiến ra ngoài, vừa đẩy vừa nói: "Hai người có chuyện gì từ từ nói, còn nữa, mẹ yên tâm, hoa này con sẽ nhờ người cắm giúp."
Từ đầu đến cuối Lâm Thiến và Tô Nhạc Luân không có cơ hội nói lời nào, tất cả đều do một mình Mã Hiểu Lộ nói.
Đứng ở cửa, hai người nhìn nhau, cũng không nói gì, nhưng có thể thấy Lâm Thiến đã chuẩn bị sẵn sàng ra ngoài nói chuyện với Tô Nhạc Luân, nếu không bà cũng đã không thay quần áo chỉnh tầ.
"Vậy, chúng ta đi thôi." Tô Nhạc Luân liếm môi, hơi ngượng ngùng nói với Lâm Thiến.
Lâm Thiến cũng không nói gì thêm, gật đầu rồi hai người sóng vai bước ra ngoài.
Trên con đường nhỏ, chỉ có tiếng bước chân nhịp nhàng của hai người cùng tiếng xào xạc của gió thu thổi qua lá khô.
"Ông không cần phải như vậy, thực ra tôi đã tha thứ cho ông rồi, chuyện của chúng ta cũng đã qua từ lâu, ông có cuộc sống của ông, tôi cũng có cuộc sống của tôi. Không làm phiền nhau có lẽ mới là sự đồng hành lâu dài nhất." Lâm Thiến bước bên cạnh Tô Nhạc Luân, gió thu lùa vào cổ áo khiến bà theo bản năng co cổ lại.
Tô Nhạc Luân tiến lại gần, muốn vòng tay ôm lấy bà, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, ngượng ngùng đặt tay ra sau lưng xoa xoa rồi nói:
"Tôi biết, trước đây tôi cố tình giấu giếm làm tổn thương bà, lúc đó tôi có tư tâm riêng, sau này cũng hiểu lầm bà, giờ nghĩ lại thực sự tôi không phải người tốt. 'Tôi muốn bù đắp, không chỉ cho Tô Vũ mà còn cho cả bà..."
Tô Nhạc Luân vốn định nói chuyện ly hôn với Lý Nguyệt Hoa, muốn cho bà một danh phận, chỉ là chưa kịp mở lời đã bị Lâm Thiến cắt ngang.
"Thực ra tôi đã biết từ lâu rồi." Tô Nhạc Luân hơi khó hiểu không rõ Lâm Thiến nói gì: "Bà nói gì cơ?"
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Ý tôi là, ngay từ đầu, tôi đã biết sự tồn tại của Lý Nguyệt Hoa, chỉ là lúc đó tôi đã lún quá sâu, thà tin lời nói dối của ông, cũng không muốn tin sự thật trước mắt. Nên không thể trách ông, hay nói đúng hơn là không thể trách bất cứ ai. Nhưng tôi tin chúng ta từng yêu nhau đúng không?" Lâm Thiến cười nói ra những lời này, lại khiến mắt Tô Nhạc Luân hơi ươn ướt.
Lúc này ông ta mới hiểu, thì ra Lâm Thiến đã sớm biết kết cục sau này, nhưng vẫn kiên quyết chọn tình yêu như thiêu thân lao vào lửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!