Đồng thời so với Tề Hoan, Tô Vũ cũng khiến Điền Tư Manh cảm thấy khó dò hơn, có chút thú vị hơn.
"Vâng, cô chủ. Còn một chuyện nữa, vị tiên sinh kia, sau khi rời khỏi bệnh viện, đã không về nhà. Kết quả theo dõi của chúng tôi, dường như đã bị Tề Hoan mang đi rồi."
Ông lão khẽ gật đầu nói với Điền Tư Manh.
"Sao ông không nói sớm với tôi?" Điền Tư Manh rõ ràng hơi nổi giận.
Bởi vì trong toàn bộ sự việc, Tô Vũ mới là mấu chốt quan trọng nhất, mà nếu để Tề Hoan khống chế Tô Vũ. Vậy cũng đồng nghĩa với việc nắm quyền chủ đạo toàn bộ sự việc.
"Bây giờ lập tức bất chấp mọi giá cũng phải cứu vị tiên sinh đó ra cho tôi." Điền Tư Manh vung tay nói một cách tức giận.
"Vâng, cô chủ, tôi lập tức đi sắp xếp ngay." Từ giọng điệu của Điền Tư Manh, ông ta có thể nghe ra sự việc nặng hay nhẹ.
Tô Vũ đóng một vai trò cực kỳ quan trọng trong toàn bộ sự việc, Điền Tư Manh đương nhiên không thể dễ dàng dâng anh cho bất kỳ ai.
Tuy trước đó qua điều tra của cô ta, cô ta biết võ công của Tô Vũ chắc chắn không tầm thường.
Lần trước, có thể sống sót ra khỏi Biển Đen, cũng vừa hay chứng minh điều này.
Nhưng ai mà biết Tề Hoan sẽ dùng biện pháp cưỡng chế nào chứ? Nói là võ công cao cũng sợ dao phay, nên nhiều ít gì Điền Tư Manh vẫn hơi lo lắng.
Chỉ có điều nếu lúc này Điền Tư Manh có thể nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Tề Hoan, có lẽ cô ta sẽ thầm cảm thấy may mắn trong lòng.
May mắn vì lúc đầu mình đã không dùng thủ đoạn giống Tề Hoan với Tô Vũ, nếu không, kết cục của cô ta sẽ như Tề Hoan.
Có thể nói là sự cẩn trọng và thông minh của cô ta đã cứu mạng cô ta.
Bởi vì nếu thời gian trước Điền Tư Manh làm giống như Tề Hoan, vậy thì cô ta sẽ không may mắn như Tề Hoan hôm nay.
Bởi vì mấy hôm trước Tô Vũ đang bận tối mặt tối mũi vì một đống chuyện, quan trọng hơn là, Tô Vũ rất có thể sẽ coi Điền Tư Manh là hung thủ giết hại Tô Nhạc Luân.
Như vậy, không chỉ bản thân Điền Tư Manh, cả Sơn Trang Quy Vân cũng không thể chịu nổi cơn thịnh nộ của Tô Vũ.
"Rốt cuộc các người là ai vậy?" Tề Hoan nhìn từng người một đang động thủ nhét anh ta vào thùng gỗ nói.
Bên này Thẩm Ngạo làm theo lời dặn của Tô Vũ, dẫn người chạy đến hội sở nơi Tề Hoan đang ở.
Vừa đẩy cửa bước vào, Thẩm Ngạo cũng giật mình, hóa ra Tô Vũ bảo ông ta nhét những người này vào thùng gỗ rồi gửi đi bằng chuyển phát.
"Tên gì? Nhà ở đâu?" Thẩm Ngạo cầm sổ ghi chép, ra vẻ chuyên nghiệp như hệt nhân viên nhận hàng chuyển phát nhanh.
"Ông biết tôi là ai không? Nghe nói đến Cẩm Thượng Cư chưa?" Khi Tề Hoan nói đến Cẩm Thượng Cư, Thẩm Ngạo thực sự sững người.
Nói đến Cẩm Thượng Cư này, tuy Thẩm Ngạo chưa từng giao thiệp với người của họ, nhưng đây là một đại gia tộc từng huy hoàng.
Tục ngữ nói hay, thuyền mục nát cũng có ba cân sắt.
Cho dù bây giờ Cẩm Thượng Cư đã suy tàn, cũng không phải thứ mà Hải Đông Hội có thể trêu vào, dù sao đạo lý cây to gốc sâu thì Thẩm Ngạo hiểu rõ hơn ai hết.
Chỉ có điều giờ thì mình cũng chỉ là tuân lệnh làm việc, tất cả đều là ý của Tô tiên sinh, mà tin rằng Tô Vũ đưa ra quyết định như vậy, chắc chắn là không để Cẩm Thượng Cư gì đó vào mắt.
Cho nên, Thẩm Ngạo cũng chẳng có gì phải e ngại, dù sao nếu thực sự có chuyện gì, chỉ cần Thiện Bản Thanh ở quân khu đứng ra, thì Cẩm Thượng Cư tính là cái thá gì chứ?
"Trước đây chưa nghe nói, giờ thì nghe rồi. Tên gì?" Thẩm Ngạo ngước mắt nhìn Tề Hoan rồi tiếp tục nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!