Mã Hiểu Lộ đã lén mò đến con dao cắt hoa quả trên bàn trà, bà lão này dù xét từ góc độ nào, cô cũng có đầy đủ lý do tin rằng không phải người tốt.
"Rốt cuộc bà là ai? Tôi cảnh cáo bà, bà đang xâm nhập nhà người khác bất hợp pháp, bà đang phạm tội đấy, mau ra ngoài đi." Mã Hiểu Lộ siết chặt con dao hoa quả, cố gắng uy hiếp Hoàng Ngư Ma Ma.
Nhưng chỉ đổi lại một tiếng cười lạnh của Hoàng Ngư Ma Ma.
"Hừ, nói vậy tên nhóc đó không có ở đây à?" Tuy không biết Hoàng Ngư Ma Ma nói đến ai.
Nhưng Mã Hiểu Lộ đại khái có thể đoán ra, người mà bà ta nói hẳn là Tô Vũ.
"Bà là ai? Mau ra ngoài đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo." Tiểu Thúy không biết lấy từ đâu ra một cây lau nhà, vung lên ra vẻ sẽ đánh tới.
"Choang!"
Hoàng Ngư Ma Ma khẽ giậm Long Xà Trượng trên tay, lập tức sàn đá cẩm thạch nứt ra như mạng nhện.
Còn Tiểu Thúy không biết bị thương bởi ngoại lực nào, cả người bay ngược ra sau, đập mạnh vào tường, ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi lớn, ngồi bệt xuống đất ngất đi.
Nhìn thấy cảnh này, tim Mã Hiểu Lộ không khỏi bắt đầu đập dữ dội, cứ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
"Thôi vậy, đợi tao giết bọn mày, treo xác bọn mày lên cửa, tin rằng tên nhóc đó sẽ mau chóng trở về thôi." Hoàng Ngư Ma Ma cười lạnh nói với Mã Hiểu Lộ và Lâm Thiến đang run rẩy ngồi trên ghế sô pha.
Mà nhìn Tiểu Thúy xông lên còn chưa chạm được đối phương đã ngất đi, những người giúp việc khác làm sao còn dám tiến lên, ai nấy đều sợ đến mức muốn tránh cho xa còn không kịp.
Bây giờ Mã Hiểu Lộ thực sự muốn khóc, rốt cuộc bà lão từ đâu chui ra vậy, bộ dạng hung dữ nhìn là đã sợ rồi.
Mà lúc này, Mã Hiểu Lộ vô cùng mong Tô Vũ có thể xuất hiện, mang đến cảm giác an toàn mà cô cần.
Tô Vũ đang ở trên mặt biển vẫn thong thả uống trà, nói chuyện với Điền Tư Manh và Tiêu Trường Hà.
"Tô tiên sinh, lần này là tôi thua, trước đây tôi từng có một lời cá cược với Tô tiên sinh, không biết anh còn nhớ không?" Điền Tư Manh chắp tay nói với Tô Vũ.
Phải biết rằng, động tác chắp tay, có thể nói là rất tôn kính một người, với thân phận cô chủ Sơn Trang Quy Vân của Điền Tư Manh, trên giang hồ rất ít người nhận được sự tôn trọng như vậy từ cô ta.
Mà Điền Tư Manh thông minh như thế, trước đó Tô Vũ quả thật có một giao ước với cô ta.
Nếu Điền Tư Manh có thể mang đi thứ trong Biển Đen, thì Tô Vũ sẽ đồng ý một điều kiện của cô ta, điều kiện này thậm chí có thể là nguyện vọng trường sinh bất tử.
Nhưng đồng thời, nếu Điền Tư Manh không thể mang đi thứ này, thì tương ứng cô ta cũng phải đồng ý một yêu cầu của Tô Vũ, còn là yêu cầu gì, lúc đó Tô Vũ không nói rõ, chỉ nói sau này nghĩ ra rồi tính.
Điền Tư Manh sẽ không bỏ qua cơ hội thân thiết với Tô Vũ như vậy, nói cách khác điều kiện này nhìn bề ngoài là thừa nhận Sơn Trang Quy Vân là kẻ thua cuộc.
Nhưng Điền Tư Manh biết, đôi khi thua trên bề ngoài chưa chắc đã thua, thắng trên bề ngoài cũng chưa chắc đã thắng.
Nhân cơ hội này, đến gần Tô Vũ hơn, đây chính là chiến lược thua cũng thắng của Điền Tư Manh.
"Hahaha, không ngờ cô Điền lại còn nhớ, nếu cô không nhắc thì tôi cũng quên mất rồi." Tô Vũ bình thản đáp lại.
Điền Tư Manh khẽ gật đầu: "Đã cá cược thì phải chịu thua, Tô tiên sinh cứ nói đi."
Tô Vũ nhướn mày, rồi cong môi nói: "Vốn dĩ tôi quả thật chưa nghĩ ra, nhưng bây giờ hình như tôi có chút việc mà Sơn Trang Quy Vân có thể giúp được."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!