Sau khi dặn dò thêm vài câu, Tô Vũ quay người rời khỏi bệnh viện.
Đới An đi cùng bác sĩ Lý đưa Tiểu Thúy đi kiểm tra.
Tiêu Trường Hà cười khẽ, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau ót con gái, nói:
"Rốt cuộc chuyện này là sao? Nói cho cha nghe xem nào."
Bởi vì vừa rồi ông ta đã nhìn thấy rõ ràng, Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ liếc mắt ra hiệu, như thể có âm mưu gì đó.
Tiêu Tuyết Ny chun mũi, nhưng lại không giải thích, mà kéo tay Tiêu Trường Hà nói: "Có phải chú Đới gọi điện mách lẻo chuyện của con với cha không?"
Nói về việc ông ta xuất hiện ở bệnh viện, đúng là do Đới An gọi điện.
"Sao giọng điệu của con nghe như chú Đới làm sai điều gì vậy. Người ta quan tâm con đấy, sợ con gây rắc rối đó con có biết không."
Tiêu Tuyết Ny chu môi, rồi buông tay Tiêu Trường Hà nói: "Cứ như con hay gây rắc rối lắm không bằng, được rồi, muộn thế này cha còn chạy một chuyến đến đây, chưa quen giờ giấc mà, mau về nghỉ ngơi đi."
"Con không về cùng cha à?" Thấy Tiêu Tuyết Ny đẩy mình ra ngoài, Tiêu Trường Hà hỏi.
"Bây giờ làm sao con về được, không chừng lát nữa để chứng minh có phải họ chẩn đoán sai hay không, họ sẽ mổ bụng bệnh nhân ra mất."
Tiêu Tuyết Ny giải thích đơn giản.
"Vậy được, cha về trước, lát nữa lái xe cẩn thận đấy."
Dặn dò vài câu cuối cùng, Tiêu Trường Hà bị Tiêu Tuyết Ny đuổi ra khỏi bệnh viện.
Còn cô ấy tất nhiên phải trông chừng Tiểu Thúy, tuy lời Tô Vũ nói chưa bao giờ sai.
Nhưng cô ấy vẫn hơi không yên tâm.
Nhân lúc đang kiểm tra toàn thân cho Tiểu Thúy, lát nữa sẽ biết hiệu quả cụ thể của ca phẫu thuật.
...
"Đây... Sao có thể chứ?" Khi kết quả kiểm tra đã có, vị bác sĩ phụ trách kiểm tra nhìn tờ báo cáo mà mắt suýt rớt xuống đất.
Theo bản năng đứng dậy xem có phải cùng một người không.
Bác sĩ Lý vội hỏi: "Thế nào? Đưa báo cáo kiểm tra cho tôi xem."
Người kia vừa đưa báo cáo kiểm tra trong tay cho bác sĩ Lý, vừa nói: "Lạ thật đấy, một tiếng trước, trên tim bệnh nhân quả thực có một vết thương rõ ràng, vậy mà một tiếng sau, vết thương ấy đã biến mất, đây đúng là một phép màu."
Sau khi nghiêm túc xem xét báo cáo kiểm tra trên tay, bác sĩ Lý nhíu mày lầu bầu: "Chẳng lẽ thực sự là chẩn đoán nhầm rồi?"
"Khả năng máy móc gặp vấn đề thì rất thấp, chiếc máy này được nhập khẩu từ nước ngoài năm ngoái, tỷ lệ sai số của nó chỉ là một phần một trăm ngàn. Hơn nữa, lúc chúng tôi kiểm tra, đã sử dụng chụp nhiều góc độ. Các anh xem, đây còn có ảnh chụp mặt sau nữa.
Cả hai ảnh chụp đều cho thấy, trên tim bệnh nhân quả thực có vết thương, vì vậy tôi nghĩ, chắc chắn khó có thể là chẩn đoán nhầm."
Vị bác sĩ phụ trách kiểm tra rất tự tin về điều này, bởi ông ấy đã làm việc trong lĩnh vực này nhiều năm như vậy mà chưa từng chẩn đoán nhầm lần nào.
Lúc này, bác sĩ Lý hoàn toàn bối rối, xác định không phải chẩn đoán nhầm, nhưng vết thương trên tim bệnh nhân lại thực sự đã lành hẳn.
Hơn nữa, trên da không có dấu vết phẫu thuật nào, nếu không phẫu thuật thì làm sao khâu lại vết thương được?
"Theo kinh nghiệm của ông, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?" Đới An nhìn bác sĩ Lý đang có vẻ mặt khó tin hỏi.
Ông ấy lắc đầu, cuối cùng nói: "Liệu đây có phải là tự lành không?"
Tự lành, theo nghĩa đen là cơ thể tự sửa chữa phục hồi bản thân.
Cơ thể mỗi người đều có khả năng tự lành như vậy.
Nhưng khả năng tự lành này khác nhau tùy theo cơ thể của từng người.
Nhưng như trường hợp này, một vết thương có thể gây tử vong chỉ cách đây một giờ, lại lành lặn sau một giờ, thì quả thực chỉ có thể gọi là quái vật mà thôi.
"Tự lành, ông nói đây là tự lành sao?" Đới An rõ ràng cũng không dám tin.
Trong các báo cáo y tế trên toàn cầu, chưa từng gặp trường hợp như vậy.
Nếu quả thực là tự lành, chắc chắn sẽ gây chấn động toàn cầu.
Bác sĩ Lý giơ hai tay nói: "Nếu không phải tự lành, thì lấy gì để giải thích đây?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!