"Trước đây cô bị thương, chẳng phải vì trong nhà xảy ra bất trắc sao, những khoản tiền đó là điều đương nhiên. Tôi nghe nói cô đã lâu lắm rồi không về nhà, dù sao thì cha mẹ chắc cũng rất nhớ cô, cho cô nghỉ phép, về thăm nhà đi.
Còn nữa, các cô đừng ganh tị, gần đây mọi người làm việc đều rất tốt, mỗi người đều có tiền thưởng, sau này cứ coi nơi này như nhà mình, đừng quá câu nệ. Thực ra tôi cũng dễ ở chung lắm."
Nghe Tô Vũ nói vậy, mấy người nhìn nhau, sau đó lại đứng dậy, xếp thành một hàng cúi chào Tô Vũ nói một tiếng cảm ơn.
"Được rồi, hôm nay cũng khá muộn rồi, mọi người đi nghỉ ngơi trước đi." Nói xong, Tô Vũ cũng đi theo lên lầu tắm rửa rồi lên giường ngủ.
Vừa nằm lên giường, Mã Hiểu Lộ liền xoay người ôm chặt lấy anh.
Tô Vũ còn cẩn thận để không làm phiền giấc ngủ của Mã Hiểu Lộ, hóa ra cô hoàn toàn chưa ngủ.
"Sao vẫn chưa ngủ?" Tô Vũ vừa nghĩ đến cái ôm, Mã Hiểu Lộ rất tự giác bò qua.
"Đợi anh đó." Mã Hiểu Lộ khẽ nói bên tai Tô Vũ.
"Em không phải đói đấy chứ?" Tô Vũ cúi mắt nhìn Mã Hiểu Lộ nói.
Mã Hiểu Lộ chống cằm lên vai Tô Vũ, khẽ lắc đầu.
Buổi tối, cô và Từ Nguyên ăn nhiều hải sản như vậy, giờ vẫn chưa đói.
"Ồ, đúng rồi, vừa nấy anh có nói chuyện với mấy người hầu một chút, gần đây họ cũng khá vất vả, đặc biệt là Tiểu Thúy. Anh muốn thưởng tiền cho họ, rồi lần
lượt cho họ nghỉ phép về nhà thăm gia đình.
Quyết định trước rồi báo cáo sau em cũng đừng trách anh, em thấy thưởng bao nhiêu tiền thì hợp lý?"
Dù sao bây giờ Mã Hiểu Lộ cũng chưa ngủ, nên Tô Vũ tán gẫu vài câu với cô.
Nhưng Mã Hiểu Lộ dường như không có tâm trạng tán gẫu với Tô Vũ, mà giơ tay tắt đèn ở đầu giường.
Rồi hai tay ôm lấy mặt Tô Vũ nói: "Sau này, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này, anh không cần báo cáo nữa, bổn cung thương anh, tất cả đều phê chuẩn hết."
Tô Vũ lập tức cạn lời, sao lại giở giọng nương nương ra rồi.
"Vậy dám hỏi nương nương, giờ đã nửa đêm rồi, có nên đi ngủ không?" Tô Vũ dang tay ôm eo Mã Hiểu Lộ nói.
"Không được, còn chuyện quan trọng chưa làm." Mã Hiểu Lộ vừa dứt lời, Tô Vũ còn chưa kịp hỏi là chuyện gì, kết quả đã bị hôn rồi.
Một đêm không nói, hai người nếm trải hương vị tình yêu trong đêm tĩnh lặng.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
"Anh đúng là quái vật, sau này chúng ta phải ngủ riêng thôi." Sáng sớm Mã Hiểu Lộ nằm sấp trên giường dùng tay đấm vào eo mình.
Tô Vũ thì trưng ra vẻ mặt ngượng ngùng, đôi khi quả thực không kiềm chế nổi.
Dù sao đó là bản năng nguyên thủy nhất của con người, bùng phát ra ai mà biết sẽ có hậu quả gì.
"Khụ khụ, cái đó... cái đó anh đi tắm trước đây." Tô Vũ ho nhẹ hai tiếng, vội vàng như trốn khỏi hiện trường chiến tranh mà bước ra khỏi phòng.
Theo dòng nước từ vòi hoa sen chảy xuống người Tô Vũ, khiến anh tỉnh táo hơn nhiều.
Có lẽ giây phút này, anh đã có sự ràng buộc sâu sắc nhất với thế giới phàm trần này.
Sau bữa sáng, Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ cùng đi bệnh viện thăm Từ Nguyên, vừa đến cửa phòng bệnh của Từ Nguyên, Mã Hiểu Lộ giơ tay kéo anh lại.
Rồi như làm chuyện trộm cắp mà nháy mắt ra hiệu cho Tô Vũ, hạ giọng nói: "Chúng ta đi thôi, đừng làm phiền bọn họ."
Bởi vì lúc này, Mã Hiểu Lộ tỉnh mắt nhìn thấy trong phòng bệnh ngoài Từ Nguyên ra, chỉ có mỗi Thẩm Hân Duyệt.
Hơn nữa trong tay Thẩm Hân Duyệt dường như còn bưng thứ gì đó, đang đút cho Từ Nguyên.
Cảnh tượng ngọt ngào ấm áp như vậy, Mã Hiểu Lộ đương nhiên biết không nên xen vào.
"Em cho anh ăn cái gì vậy? Sao mà đắng thế?" Trong phòng bệnh, thìa của 'Thẩm Hân Duyệt vừa đưa vào miệng Từ Nguyên, cả khuôn mặt Từ Nguyên đều méo mó.
Thẩm Hân Duyệt lập tức cau mày, nhìn bát thuốc nói: "Em đã bảo chắc chắn sẽ rất đắng mà, bác sĩ còn nói với em là không đăng cơ."
'Từ Nguyên gượng nuốt thuốc trong miệng xuống hỏi: "Rốt cuộc là cái gì vậy?" Thẩm Hân Duyệt đặt bát xuống rồi lại cầm lên mấy viên thuốc nói với Từ Nguyên: "Mấy hôm trước em đi khám bác sĩ Đông y, kê cho em thuốc này, em nghĩ chắc sẽ rất đẳng, nên bảo anh thử giúp em, cái này mới là thuốc của anh."
'Từ Nguyên lập tức mặt mày xanh mét, anh ta còn tưởng vừa rồi là thuốc của mình chứ.
"Chị à, em là bệnh nhân đấy, chị lại lấy bệnh nhân ra thí nghiệm à?” Từ Nguyên mếu máo hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!