Điều này vẫn luôn là một tâm bệnh của Thiện Bản Thanh, may mà gần đây, căn bệnh làm phiền Thiện Vũ Băng bao nhiêu năm đã khỏi, khiến tâm trạng ông ấy cũng vui vẻ.
Mà giờ lại gặp được ân nhân cứu mạng của mình, càng làm ông ấy phấn khích vô cùng.
"Thật không dám giấu gì, tôi cũng không biết, họ suốt ngày thần bí. Ông cũng biết đấy, con cái lớn rồi quản không được, may là để lại cho tôi đứa cháu gái Vũ Băng này." Nói rồi Thiện Bản Thanh nắm lấy bàn tay nhỏ của Thiện Vũ Băng, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Thiện Vũ Băng cũng cảm nhận được sự bất đắc dĩ này của ông nội, bèn bĩu môi nói: "Ông nội, sư phụ vốn nên cùng thế hệ với cha mẹ, nhưng ông ấy lại là bạn của ông nội, vậy con gọi ông ấy là sư phụ, vai vế sẽ không đủ nhỉ."
Nghe lời Thiện Vũ Băng nói xong, hai ông già đều không nhịn được cười "hahaha".
Ba ngày sau, một buổi chiều năng đẹp, trên bãi cỏ của Bệnh viện Nhân Hòa Kim Lăng, Xuyên Thiên Hầu và Địa Lý Bính mỗi người đẩy một bên của chiếc xe lăn, phơi nắng bên ngoài.
Đã rất lâu rồi họ không nhàn nhã thư thái như bây giờ, mà giờ đây họ đang tràn ngập bởi một cảm giác tự hào.
Họ cảm thấy mình như những anh hùng, tuy là vô danh, nhưng điều đó có quan trọng gì chứ? Không thể phủ nhận sự thật là họ đã mạo hiểm tính mạng cứu hàng ngàn hàng vạn người dân thành phố Tân Hải thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Ngay lúc này, điện thoại trên tay Dạ Oanh reo lên, chỉ thấy cô ta cầm lên nhìn, rồi mỉm cười.
"A lô, Tô tiên sinhl"
Điện thoại là Tô Vũ gọi đến.
"Các cô đi đâu rồi, sao trong phòng bệnh không có ai vậy?" Tô Vũ và Tiêu Tuyết Ny đứng ở cửa phòng bệnh nói với Dạ Oanh trong điện thoại.
"Ồ, hôm nay trời nắng đẹp, bọn tôi ra ngoài đi dạo một chút, anh đang ở bệnh viện à? Bọn tôi quay lại ngay đây." Cúp máy xong, Xuyên Thiên Hầu đẩy Dạ Oanh nhanh chóng quay về phòng bệnh trước đó của Dạ Oanh.
Gặp mặt tất nhiên lại là một hồi hàn huyên, Tô Vũ cười nói với Dạ Oanh: "Dạo này hồi phục ổn chứ?"
Dạ Oanh gật đầu, dưới sự giúp đỡ của Xuyên Thiên Hầu, cô ta nằm trên giường bệnh nói: "Bác sĩ bảo hồi phục khá tốt, nhưng trong thời gian ngắn hẳn là không thể xuống giường đi lại được."
Nói xong, Dạ Oanh cười bĩu môi, có chút cảm giác cười trong nước mắt.
Sau đó Tô Vũ đi thẳng vào vấn đề chính: “Được rồi, giờ mọi chuyện cũng đã sắp xếp ổn thỏa, nên thực hiện lời hẹn trước đó của chúng ta thôi. Tôi muốn biết về lần hành động của các người ở khu Biên Thận kia.”
Đây là điều mà trước đây Dạ Oanh đã hứa với Tô Vũ, khi cô ta bán cho Tô Vũ bức "Uyên ương cư sơn đồ”, Tô Vũ đã trả giá gấp đôi, nửa số tiền còn lại chỉ để biết về tin tức của khu vực Biên Thận từ miệng của họ.
Tô Vũ muốn biết, tại sao một quốc gia nhỏ không hề được ghi chép trong lịch sử mà họ lại nhắm vào, không những thế, thậm chí còn có thể tìm ra lăng tẩm của
chính phê của Thận Vương, nếu công bố ra ngoài...
Phát hiện này trong lịch sử Hoa Hạ đủ để gọi là một nét bút đậm nổi bật.
Rốt cuộc họ đã có được manh mối gì mới tìm ra quốc gia ẩn giấu trong lịch sử này?
Dạ Oanh suy nghĩ một chút rồi hẳng giọng nói: "Quốc gia ở Biên Thận này, tồn tại từ ba ngàn năm trước, hơn nữa tồn tại trong thời gian rất ngắn, trong lịch sử chỉ như đóa phù dung sớm nở tối tàn , rồi nhanh chóng tàn lụi. Chúng tôi nhắm vào nó, thực ra là vì một tấm bản đồ."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!