Người không biết còn tưởng rằng hai người nói chuyện phiếm với nhau, dù sao cũng là anh em một nhà, mặc dù người cùng một nhà cũng khó tránh khỏi chuyện tranh giành lợi ích, nhưng thông thường đều chỉ diễn ra ngấm ngầm, còn khi ở trước mặt mọi người như thế này thì thông thường khó có chuyện nổ ra tranh chấp.
Bởi nếu làm ầm lên thì chẳng phải lại thành trò cười cho thiên hạ hay sao.
Tuy nhiên, ngoài hai đương sự ra thì vẫn còn Mã Hiểu Lộ hiểu rõ quan hệ thực sự giữa họ đã xung đột tới mức như nước với lửa rồi.
Lúc trước, Tô Vũ trực tiếp động thủ đánh Tô Thiếu Uy, sau đó Tô Thiếu Uy đòi lại nhà, đây là mâu thuẫn mà hai người không thể nào hòa hoãn được.
Hiện giờ, thấy hai người oan gia ngõ hẹp, hơn nữa còn hùng hổ xông lại nói chuyện, không ai nhường ai, Mã Hiểu Lộ đã ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí.
Vì thế cô vội vàng đứng dậy, nở nụ cười gượng gạo, nói với Tô Thiếu Uy: “À, mấy hôm trước nghe nói anh bị ốm, giờ đã khỏe hơn rồi chứ?”
Từ trước tới nay, Mã Hiểu Lộ chưa bao giờ muốn quan hệ giữa Tô Vũ và gia đình trở nên căng thẳng quá độ, bởi vì như vậy không hề có lợi cho anh.
Tô Vũ đưa tay kéo Mã Hiểu Lộ ra sau lưng mình. Anh biết Mã Hiểu Lộ nói vậy là vì tốt cho anh, cô không muốn anh bị mọi người cô lập.
Nhưng ở trong mắt Tô Vũ, người như Tô Thiếu Uy hoàn toàn không xứng để qua lại.
Tô Thiếu Uy vặn cổ rồi đáp: “Nhờ phúc thằng em tốt này của tôi nên tôi vẫn chưa chết, đúng không mày?”
Nói xong, Tô Thiếu Uy nhìn Tô Vũ bằng ánh mắt cực kỳ khiêu khích. Mã Hiểu Lộ vẫn còn muốn nói thêm gì đó nhưng Tô Vũ không cho cô cơ hội, anh nở nụ cười giả tạo ngoài mặt, nói với Tô Thiếu Uy:
“Ha ha, thế thì tốt quá, có điều nếu như anh không muốn lại phải nằm viện, sống dở chết dở nữa thì tốt nhất là anh nên biết điều. Tôi không dám đảm bảo lần sau sẽ vẫn có bác sĩ tốt như vậy chữa khỏi bệnh cho anh đâu.”
Thực ra, lần trước Tô Thiếu Uy có thể từ cõi chết trở về, công đầu thuộc về Tiêu Tuyết Ny. Nếu không phải Tiêu Tuyết Ny tha thiết cầu xin Tô Vũ thì hiện tại Tô Thiếu Uy đã nằm trong quan tài rồi.
“Tao biết ngay chuyện lần trước là do mày giở trò mà!” Tô Thiếu Uy hung dữ trợn trừng mắt nhìn Tô Vũ. Lớn tới chừng này tuổi nhưng Tô Thiếu Uy chưa bao giờ phải chịu thua thiệt như vậy. Lúc nằm trên giường bệnh, anh ta đã thề với lòng rằng, nhất định sau này phải tính sổ với Tô Vũ.
Thế nhưng sau đó tính mạng hấp hối, cộng thêm còn tốn cả một khoảng thời gian dài để bình phục, cho nên tới khi anh ta nhớ ra chuyện này thì lại không tìm thấy bóng dáng Tô Vũ đâu.
Hôm nay, anh ta đụng mặt Tô Vũ ở đây, cho dù không báo mối thù kia thì cũng phải làm nhục Tô Vũ một phen trước mặt mọi người.
“Đúng vậy thì sao? Mà không đúng thì sao?” Tô Vũ tỏ vẻ không hề sợ Tô Thiếu Uy.
Trước đây Tô Vũ không sợ Tô Thiếu Uy, hiện tại Tô Vũ lại càng không sợ Tô Thiếu Uy.
Hơn nữa, đừng nói là tên Tô Thiếu Uy nho nhỏ này, nếu như hôm nay Tô Thiếu Uy dám hăm dọa anh thì anh sẵn sàng làm cả nhà họ Tô phải trắng tay.
Thậm chí anh không cần phải đích thân ra tay mà chỉ cần búng ngón tay thôi, ở thành phố Tân Hải, Hải Đông Hội có đủ năng lực để làm điều đó thay cho anh.
“Giỏi lắm, mới không gặp mấy ngày, mày đã ghê gớm lên rồi phải không, tao có thể đuổi mày ra khỏi nhà thì cũng có thể làm mày phải trôi dạt khắp nơi. Tô Thiếu Uy tao nói được thì làm được.” Tô Thiếu Uy chỉ tay vào Tô Vũ, gằn từng chữ một.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!