Nghe đến đây, cuối cùng Tô Vũ cũng hiểu, tại sao Mạnh Đông Dương lại liều mạng lên núi, chắc chắn là anh ta cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mà tất cả đều do anh ta gây ra, nên Mạnh Đông Dương cũng muốn vì anh ta mà kết thúc.
Thực tế trong lòng Tô Vũ, Mạnh Đông Dương hoàn toàn có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, thậm chí anh ta còn có thể giả vờ là một nạn nhân, bởi không có bất cứ ai biết người đào mở mộ nương nương, gây ra họa lớn thế này chính là anh ta.
Nhưng anh ta vẫn kiên quyết chọn gánh vác hậu quả này, nhưng rất rõ ràng nhìn bây giờ, tất cả đã không phải vấn đề mà Mạnh Đông Dương có thể giải quyết.
Cục trưởng Cục Cảnh sát Hứa Minh Huy nghe xong, trong lòng cũng rất kinh hãi, trước đây ông ta đúng thật là một người vô thần, ông ta không tin trên thế giới này còn có ma, nhưng bây giờ sự thật bày ra trước mặt ông ta, dường như khiến ông ta bất đắc dĩ phải tin tất cả những điều này.
Nhưng giờ ông ta biết không phải chuyện tin hay không tin, nhiệm vụ chủ yếu nhất bây giờ, thứ nhất, chính là tìm ra Mạnh Đông Dương mất tích trên núi, bất kể sống hay chết, tóm lại phải tìm ra mới có thể có lời giải thích với Tô Vũ, bởi Tô Vũ là nhân vật quan trọng mà Lê Dương tự tay gọi điện nói, nên Cục Cảnh sát bọn họ không dám đắc tội.
Thứ hai, chính là nghĩ cách dàn xếp mấy chuyện quái dị ở đây, bởi cứ chết người mãi thế này cũng không phải chuyện hay, đến lúc nếu truyền ra ngoài nói người của Cục Cảnh sát bọn họ mặc kệ, cũng hơi mất mặt.
Hứa Minh Huy nhíu mày nhìn trưởng thôn nói: "Ông nói vậy, chỉ cần tìm đạo sĩ cúng bái hành lễ an ủi vong linh là xong à?”
Trưởng thôn trợn mắt nhìn ông ta nói: "Cúng bái hành lễ? Anh tưởng đơn giản vậy sao? Giờ tôi cũng bó tay, trên đời này người hiểu thuật phong thủy đã sớm thất truyền gần hết vào mấy năm đó rồi, tôi thấy chỗ này sẽ sớm biến thành thôn không người thôi."
Trưởng thôn tuyệt đối không hù dọa, bởi nếu không giải quyết vấn đề từ gốc rễ, thôn Tháp Loan sẽ liên tục có người chết, cuối cùng nơi này chắc chắn sẽ biến thành một thôn không người. Mà bây giờ trưởng thôn cũng thực sự không có cách nào khác, dù sao cũng không có cao nhân như đạo trưởng Vô Hữu mấy chục năm trước.
Hứa Minh Huy nghe xong, cũng thấy đau đầu, nhưng mấy cái này có thể gác lại trước, dù sao muốn ngăn chặn việc tiếp tục có người chết trong thôn, với tình hình hiện tại mà nói, cách tốt nhất hẳn là cho thôn dân sơ tán.
Mà cách này, căn bản không cần người của Cục Cảnh sát phát động, thôn dân đã tự dời của thôn rồi, nên bây giờ vấn đề lớn nhất bày ra trước mặt chính là tìm Mạnh Đông Dương.
"Trưởng thôn, giờ ông cũng hẳn đã biết vấn đề của chúng tôi rồi, có người mất tích trên núi, tôi muốn ông tìm hai người quen thuộc đường núi, cùng đội cứu hộ của chúng tôi lên núi tìm người, ông xem được không?"
Hứa Minh Huy nhìn trưởng thôn hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!