Thiện Bổn Thanh quay đầu lại hỏi Tô Vũ: “Cậu Tô, lời cậu nói chính là sự thật hả?”
Tô Vũ cười nói với Thiện Bổn Thanh: “Ở ngay trước mặt Thiện lão tướng quân, tướng quân cảm thấy tôi và ông bạc tỉ lừa lừa hay sao? Lạ sao? những người khác có muốn hâm mộ cũng không được.”
'Thiệnn Bổ Thanh mày, phải như vẫn còn suy nghĩ lời nói của Tô Vũ: “Nhưng vì sao mẹ của Vũ Băng không có cửu âm tuyệt m suối?”
Lúc này, ông giữ dụng cụ cũng đã bình tĩnh trở lại, lời tiếp: “Trong Thiên Cơ Các, không phải tất cả mọi người đều có c sửu âm tuyệt mạch, kể cả khi có quan hệ máu cũng như thế này. chính là lý do vì sao thông suốt mấy trăm năm Thiên Cơ Các chỉ có sáu tuổi các chủ lý. Tôi vô cùng may mắn khi con gái tôi không có chín âm tuyệt mạch...”
Ông cụ giữ một lời thật lòng thật bụng. ạo cửu âm tuyệt mạch. Một loại nặng nặng. Và ông ta tin chắc rằng La Tố Tố sẽ không may mắn như Thiện Vũ Băng.
“Tôi không phải là con gái của ông... không phải...” Lúc này, La Tố Tố tự nhiên quay đầu lại hét lên với cụ giữ một.
ường như có thể nghe thấy rõ ràng trái tim mình đang chảy không thể tìm ra bất cứ lời nào để phản bác.
Rốt cuộc thì vài móng năm qua, mình chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha, thì bây giờ làm gì có tư cách giấc mơ xa trợ người ta gọi mình là một tiếng “cha”?
"Ông Tiết, ông đừng đau khổ, chúng tôi cứ từ thôi." ông giữ an ủi.
'Tô Vũ nhẹ nhàng mát
"Tố TốI Tố Tốt" "Mẹ ơi!" Thiện Vũ băng nắng chạy vàng lên bảo vệ mẹ mình.
Ông cụ giữ lòng sốt như kiến trúc trên nóng, muốn giúp một tay nhưng nảy biết bắt đầu từ đâu.
Một lát sau, Thiện Chiến Hùng ôm La Tố Tố vào phòng ngủ, Tô Vũ tự mình bắt mạch cho La Tố Tố.
Ông cụ giữ một canh ở bên ngoài đi tới đi lui. "Tôi chỉ là lo lắng thôi mà!" Ông giữ dụng cụ vung tay.
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông sốt ruột như thế. Có điều, nói ra thì hai †a xem như là rất có duyên phận. Ông nghĩ lại xem, năm xưa ông đã cứu mạng của tôi, sau đó đứa con gái thất lạc nhiều năm của ông lại là con dâu của tôi. Tôi vốn định trở thành người thân một nhà với ông. Bây giờ thì hay rồi, không cần phải thế nữa, hai ta vốn dĩ là một nhà, ha ha ha...”
Thiện Bổn Thanh cười không ngừng lại được.
Lúc này, Tô Vũ ra khỏi phòng, ông cụ giữ mộ là người đầu tiên vọt lên: “Cậu Tô, con gái của tôi sao rồi?”
Không ai có thể hiểu nổi loại cảm xúc mất mà tìm lại được của ông cụ giữ mộ vào ngay lúc này. Ông cực kì kích động, đồng thời cực kì thấp thỏm, sợ hãi đứa con gái mà mình vừa tìm thấy mắc bệnh nan y gì đó, cuộc đời đúng là thay đổi liên tục.
“Không sao, chỉ là bị kích động quá mức nên ngất xỉu thôi, nghỉ ngơi một lát là khỏe.” Nói xong, Tô Vũ quay đầu nhìn Thiện Chiến Hùng.
“Có điều, còn một vấn đề khác nữa.”
Thiện Bổn Thanh cũng quay đầu lại nhìn Thiện Chiến Hùng, sau đó nói với Tô Vũ: “Cậu Tô còn chuyện gì thì cứ nói đi.”
“Thân thể Tố Tố hơi lạ, là cái loại lạ không bình thường. Tôi nghĩ là anh Thiện biết lý do chứ nhỉ?” Tô Vũ hỏi Thiện Chiến Hùng.
“Rốt cuộc là cha làm gì mẹ vậy hả?” Thiện Vũ Băng nổi cơn kích động, năm tay Thiện Chiến Hùng hỏi.
“Chiến Hùng, rốt cuộc chuyện là sao?” Thiện Bổn Thanh nện gậy xuống mặt đất, hỏi.
“Vũ Băng, con ra ngoài chơi đi, cha có vài chuyện muốn nói với mọi người.” Thiện Chiến Hùng võ lên lưng Thiện Vũ Băng, ra hiệu cho cô bé tránh ra.
Lúc này, ông cụ giữ mộ mơ hồ cảm thấy không ổn, thầm nghĩ có phải là La Tố Tố có vấn đề gì về sức khỏe hay không, nên Thiện Chiến Hùng mới bảo Thiện Vũ Băng tránh ra.
Chỉ có Tô Vũ là biết rõ La Tố Tố không có vấn đề gì lớn, chỉ là có chỗ khác với người thường, và cái chỗ khác này là do con người làm ra.
“Vũ Băng không cần tránh ra, bởi vì không bao lâu nữa, con bé sẽ trở thành một người đứng đầu một phương, con bé có quyền biết, cũng có quyền hỏi.” Dứt lời, Tô Vũ quay đầu nhìn ông cụ giữ mộ.
Ông cụ giữ mộ gật đầu tỏ vẻ tán thành. “Được rồi, vậy thì tôi cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!