Không đợi gã nói hết lời, Lương Siêu đã nắm lấy ngón trỏ tay phải mà gã giơ lên, sau đó bẽ một cái!
Răng rắc!
Một ngón tay đứt gãy theo tiếng rắc đó!
"A!"
Triệu Thiết Trụ đau đến mức kêu thảm, nhưng Lương Siêu vẫn không có ý bỏ qua cho gã, lại nắm chặt ngón giữa tay phải rồi dùng sức bẽ một cái!
Tiếp theo là ngón tay cái, ngón áp út, ngón út…
Cuối cùng, lại đổi sang những ngón bên tay trái…
Khi từng ngón tay trên cả hai bàn tay của gã lần lượt bị chặt đứt hết, thì Triệu Thiết Trụ đã đau đến mức ngất đi.
Ngay sau khi ngất đi, trên mặt gã vẫn lộ ra vẻ đau đớn tột cùng, bộ dạng kia gã khiến người xem phải hít một hơi thật sâu.
"Vị Lương tiên sinh là một người đàn ông tàn nhẫn!" trong lòng Dương Thi Vũ thầm nghĩ.
"Cái tên họ Phùng đâu rồi?"
Lương Siêu quay lại và cau mày liếc nhìn tất cả mọi người có mặt ở đó, nhưng không thấy tung tích của Phùng Luân ở đâu cả.
Dương Thi Vũ cười khổ rồi lắc đầu: "Sớm đã bị anh làm sợ mà chạy mất rồi, sợ sau này sẽ không có gan để đối đầu với Lương tiên sinh nữa."
Đã chạy mất?
Mẹ kiếp, thằng này láo thật.
Trở lại bên cạnh Lương Nghiên, Lương Siêu cẩn thận kiểm tra vết thương trên ngón tay của cô bé và xoa xoa đầu cô bé.
"Không sao đâu Nghiên Nghiên, em và chị Băng Khanh của em lên xe trước được không."
"Dạ,Được."
Lương Nghiên ngoan ngoãn đáp lại, Liễu Băng Khanh lập tức nhướng mày: "Anh không định lên xe sao?"
"Chờ tôi một chút, tôi còn chút việc chưa làm."
Có việc?
Liễu Băng Khanh vô thức liếc nhìn Dương Thi Vũ đứng cách đó không xa.
"Với cô ấy?"
"……"
Đột nhiên trong không khí thoang thoảng mùi giấm chua, khiến Lương Siêu không tự chủ được sịt sụt mũi.
Nhưng trước khi hắn mở miệng ra nói, Liễu Băng Khanh đã kéo Lương Nghiên đi, bước đi không quay người nhìn lại và quay người lên xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!