Cái tên này quả thực trở mặt nhanh như tốc độ ánh sáng...
Mà Lương Siêu lại là bắt đầu có chút thưởng thức người này, hiện nay người có thể giác ngộ nhanh như vậy đã rất ít gặp.
Chẳng qua hắn là truyền nhân Thiên Y, thu đồ đệ cũng không phải việc nhỏ, phải cực kỳ thận trọng, có yêu cầu rất cao về phẩm tính, ngộ tính, tư chất bẩm sinh..v…v, không thể qua loa được.
Suy nghĩ một chút rồi hắn nói: "Như vậy đi, thu đồ đệ thì thôi, nếu như anh thật cảm thấy hứng thú với Trung y thì khi nào rảnh rỗi tôi có thể tùy tiện dạy anh một vài thứ."
"Không được!"
"Nếu không làm đồ đệ thì chắc chắn người sẽ che giấu, con muốn người truyền thụ hết tất cả! Trung y là một loại y học huyền diệu, con, con thật sự yêu chết nó!"
Nói xong, Ngụy Bác Văn lại bắt đầu kích động đập đầu.
Một lần, hai lần, ba lần...
Cuối cùng liên tục dập mười cái, cả trán cũng bị đập chảy máu mà vẫn tiếp tục đập! Hơn nữa còn hung ác hơn lúc nãy!
Dù không nói một câu, nhưng hàm ý kia đã rất rõ ràng, lời ngầm chính là nếu anh không nhận tôi thì tôi cứ dập đầu mãi! Thẳng đến chết mới thôi!
Trước đó không phải anh còn nhắc đến tấm lòng người thầy thuốc sao, vậy vì cứu cái mạng này, anh nhất định phải nhận tôi!
Đám người triệt để im lặng, bọn họ đều nghe đến võ si, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu gặp y si, xem như mở mang kiến thức.
Lương Siêu không thể không thừa nhận, mình thật sự bị tên này làm bất đắc dĩ.
Vì cứu mạng anh ta, lại thấy thái độ anh ta thành kính như vậy, hắn chỉ có thể nhượng bộ một chút.
"Ngừng, đừng dập nữa."
"Tôi có thể cho anh một cơ hội, nếu như trong vòng một năm, anh có thể nắm giữ toàn bộ cơ sở lý luận Trung y, đến lúc đó tôi sẽ nhận anh làm đệ tử trên danh nghĩa, truyền y thuật cho anh."
Nghe xong, Ngụy Bác Văn mới dừng lại rồi chậm rãi đứng lên, vừa lau máu trên trán, vừa cười gật gật đầu.
"Được!"
"Quyết định như vậy đi!"
Sau khi cùng Lương Siêu trao đổi phương thức liên lạc thì anh ta vội vàng rời đi. Vừa ra khỏi biệt thự Liễu gia, Ngụy Bác Văn lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách đoàn đội.
"Paul, tôi quyết định không trở về nữa sau này ở lại Hoa quốc để nghiên cứu Trung y!"
...
Đuổi đi Ngụy Bác Văn, sắc mặt Lương Siêu lại dần dần trầm xuống, liếc nhìn đám người một cái rồi nói: "Hiện tại, ai có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu.
"Hai ngày gần đây Băng Khanh vẫn luôn ở trong nhà, không tiếp xúc với người khác, hơn nữa trước đó con bé cũng không yêu đương, sao lại có chuyện kích động vì tình cảm chứ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!