"Được chứ?"
Chu Hưng sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu.
"Được!"
Cùng ngày, để tỏ thành ý, ông ta cố ý đưa Long Tiên Hương tới trước cho Lương Siêu.
Lương Siêu kiểm tra xong thì hài lòng gật đầu.
Sau khi triệt để giải quyết của khúc mắc Liễu Băng Khanh, chứng bệnh của cô ấy cũng coi như được chữa trị, chẳng qua sức khoẻ sẽ rơi vào suy yếu thời gian dài.
Nhưng có Long Tiên Hương, những chuyện đó cũng không phải vấn đề.
Còn về Thiên Sơn Tuyết Liên kia, Lương Siêu muốn dùng nó tiến hành cải thiện thể chất cho Lương Nghiên.
Cô bé từng chịu khổ, có thể đã để lại không ít bệnh kín, nhất định phải mau chóng điều trị, nếu không tương lai sẽ có chuyện.
Chạng vạng tối, Lương Siêu lại châm cứu điều trị cho Liễu Băng Khanh, ăn bữa tối xong thì muốn dẫn Lương Nghiên trở về.
Hai ngày này con bé chơi như điên ở Liễu gia, phải tranh thủ dẫn về mới được, không thì chờ đến lúc phải rời khỏi chắc chắn sẽ không tránh được một trận khóc rống liên miên
Nhưng vừa ôm Lương Nghiên còn chưa mở miệng thì bên ngoài biệt thự đã truyền đến một tiếng quát lạnh.
"Lương Siêu!"
"Nếu không muốn liên luỵ người vô tội thì một mình mày cút ra đây!"
Trước đó vừa nhận được đe dọa của Từ Xuyên, bây giờ nghe thấy tiếng gầm xen lẫn phẫn nộ này thì trong lòng những người Liễu gia lại siết chặt.
Hơn nữa nghe tiếng quát khí thế này, chắc chắn đối phương còn mạnh hơn Từ Xuyên!
Liễu Băng Khanh nhíu mày lại, nói: "Vì lý do an toàn anh đừng nên đi ra, không thì chúng ta báo cảnh sát đi?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Thật tốt!" Liễu Băng Loan gật gật đầu muốn móc điện thoại, Lương Siêu ngăn cô lại, cười nói: "Chớ khẩn trương, việc rất nhỏ thôi, tôi đi một lát sẽ trở lại."
Nói xong thì muốn rời khỏi, Liễu Băng Khanh thấy thế thì vô ý thức bắt lấy cánh tay hắn, cô ấy khẽ mím đôi môi mỏng lại rồi nói: "Anh... Cẩn thận một chút."
"Hả?"
"Mỹ nhân núi tuyết mà còn biết quan tâm người ta à? Xem ra bệnh của cô thật sự sắp khỏi rồi."
Lương Siêu cười trêu chọc một tiếng, lại đưa mắt ra hiệu bảo cô đừng lo lắng.
"Yên tâm, không có việc gì."
Trên một đồng cỏ trống trải thật lớn cách biệt thự khoảng ngàn mét, Lương Siêu chậm rãi đi tới, cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên đang nhắm mắt tĩnh tọa bỗng mở mắt ra, sau đó ông ta chậm rãi đứng lên, lá rụng xung quanh cũng bắt đầu không gió mà bay lên...
Người này chính là Vương Ninh.