“Mọi người, mọi người cứ đi đi…”
“Sau khi trở về, giúp tôi nói với ông nội rằng xin cho phép tôi được tự quyết định lần cuối cùng. Sau này, tôi không thể, không thể chăm sóc ông đến cuối đời được nữa, cháu gái bất hiếu…”
“Hừ…”
Lỗ Trì lạnh lùng nói: “Đến bản thân còn lo chưa xong mà còn muốn lo cho người khác? Hôm nay, tất cả các người đều phải chết ở đây!”
“Còn về di ngôn này của cô, nếu như ngày nào đó có cơ hội thì tôi sẽ tự đi truyền đạt tới chỗ lão già Hạ Tam Hải kia. Nói không chừng, tôi còn tiễn ông ta đi đoàn tụ với cô nữa đấy, ha ha…”
Sau trận cười quái dị, Lỗ Trì lập tức thực hiện động tác kết ấn kỳ quái nào đó khống chế mà sương đen kì dị chậm rãi tới gần Hạ Tử Yên. Trong màn sương đen còn phát ra tiếng “vù vù” đầy kỳ dị.
“Cô bé, thật ra tôi đã để mắt tới cô từ lâu rồi. Trong máu thịt của cô có một mùi rất đặc biệt, đáng tiếc trước đó cô cứ ở mãi Trấn Giang khiến cho tôi không có cơ hội ra tay. Vất vả lắm tôi mới tìm được cơ hội tốt như hôm nay.”
Nói xong, Lỗ Trì nhắm mắt lại, trên mặt lộ vẻ hưởng thụ.
“Nghe thấy không? Bảo bối của tôi vô cùng hưng phấn khi ngửi thấy mùi máu thịt của cô đấy.”
“Chỉ cần có thể cắn nuốt được máu thịt của cô, chắc hẳn tôi có thể tạo ra một Cổ Hoàng nhỉ? Đến lúc đó, thực lực của tôi…”
“Ha ha ha!”
Lỗ Trì đắc ý cười to khiến cho mọi người sởn cả tóc gáy, nhất thời ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có!
Lúc này, Hạ Tử Yên cũng vô cùng sợ hãi, không còn khí thế mạnh mẽ và dũng khí như trước nữa. Cô vội vàng dịch chân kéo thân mình lùi về phía sau.
“Đừng, đừng tới đây!”
Sau khi hô lên hai tiếng, cô thấy bản thân mình ngày càng gần với màn sương đen hơn. Hạ Tử Yên cắn răng rút con dao găm mang theo bên mình định cắt cổ.
Cô thà tự sát còn hơn chịu sự tra tấn như thế này!
Thế nhưng ngay khi cô vừa giơ con dao găm lên, Lỗ Trì hừ lạnh một tiếng. Ngay sau đó, một con hắc trùng tách ra khỏi màn sương đen trực tiếp đoạt lấy con dao găm trong tay Hạ Tử Yên…
Cuối cùng, đến cả tự sát cũng trở thành việc xa vời.
Dưới tiếng cười đắc ý và quái dị của Lỗ Trì, Hạ Tử Yên hoàn toàn tuyệt vọng.
Tuy nhiên.
Ngay khi cô còn đang chuẩn bị cam chịu số phận, tiếng cười khẽ vang lên trong đại sảnh.
“Này, lão chó già.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!