Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu

“Được rồi, tiểu tử cậu nên biết đủ là gì đi! Rượu cậu đang uống bây giờ cũng là rượu thượng hạng do lão phu tự mình ủ, bình thường lão phu còn không nỡ uống đó.”  

 

“Hôm nay coi như đãi cậu một lần đi, cậu cứ uống tự nhiên, bao đủ uống.”  

 

Lương Siêu gật đầu cảm ơn, lại bắt đầu điên cuồng uống "ừng ực...", nhìn thấy Lăng Vũ nhiệt tình khảng khái như vậy, nên cũng bắt đầu cùng ông uống ngụm lớn ngụm nhỏ.  

 

Không biết đã uống bao lâu.  

 

Trên mặt đầy mảnh vỡ của vò rượu, hai người cũng không đếm được mỗi người đã uống bao nhiêu rồi, nhân lúc đang hơi dừng lại một chút, Lăng Vũ vỗ vỗ Lương Siêu nói: "Tiểu tử, nói đi, gặp phải chuyện gì đau lòng à?”  

 

Sau khi nghe điều đó, Lương Siêu nhấp thêm hai ngụm rượu đột ngột hỏi: "Lăng lão, ông đã từng nghe nói qua Lương gia chưa?”  

 

“Lương gia?”  

 

Lăng Vũ nhất thời nhăn mày lại, cảm giác say hiển hiện trên mặt giờ đã tan biến sạch.  

 

“Cậu muốn nói Lương gia nào?”  

 

“Là Lương gia đã bị diệt tộc trong một đêm năm năm trước, và ngay cả nhà thờ tổ cũng bị đốt thành tro."  

 

Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm, cả người dường như thả lỏng và trở lại bình thường. Với vẻ mặt say xỉn, ông ta lắc đầu.  

 

"Vậy thì thực sự chưa từng nghe thấy qua."  

 

Vẻ mặt Lương Siêu tối sầm lại, sau đó tự giễu cười một tiếng.  

 

Hắn nghĩ lại cũng đúng, nhà họ Lương năm đó cũng chỉ là một gia tộc nhỏ hạng hai, làm sao có tư cách lọt vào tai Lăng Vũ?  

 

Bản thân cũng hỏi đại vậy.  

 

“Sao nào, tên nhóc cậu là đến từ gia tộc đau thương đó sao?”  

 

“Ừ.”  

 

Lương Siêu gật đầu, Lăng Vũ chép miệng một cái rồi ai thán mà an ủi hắn.  

 

“Cậu cũng thật đáng thương, cũng coi như là có số mệnh không tốt.”  

 

“Có điều, từ xưa đến nay người làm chuyện lớn làm gì có ai mà không phải trải qua sự rèn luyện đầy cực khổ chứ, cứ nghĩ thoáng ra, chuyện này không đẩy ta vào ngõ cụt được.”  

 

“Ừ.”  

 

Ngoài miệng Lương Siêu đáp lại, nhưng bắt đầu uống hết bình này đến bình khác, cuối cùng ngã quỵ xuống đất như bùn, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, uống bao nhiêu cũng không say, sầu càng nặng hơn.  

 

Nửa giờ sau.  

 

Lương Siêu lúc này người toàn nồng nặc mùi rượu đã không còn hứng thú uống thềm nữa, hắn chậm rãi đứng dậy cáo từ, để mặc Khương Nhu nãy giờ vẫn đang chờ ở bên ngoài đình viện đỡ mình rời đi.  

Một lát sau.  

 

Lăng Vũ ngồi dưới đất thở dài một tiếng, đứng dậy vỗ mông đang định trở về phòng nghỉ ngơi, lại đột nhiên nhướng mày liếc nhìn cánh cửa khép hờ.  

 

"Nếu đã tới rồi thì vào đi."  

Nhấn Mở Bình Luận