Cho dù đã ra khỏi hội trường, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng cười to đắc ý vô hạn phách lối, vô hạn ngông cuồng của Tả Khiêm, Liễu Băng Loan tức giận đến dậm chân!
"Anh rể, lúc ấy anh nên quất tên họ Tả kia một trận ra trò! Tối thiểu cũng phải làm hắn nằm viện! Xem hắn còn có thể cười được hay không!"
"Không vội." Lương Siêu lắc đầu, nói: "Tả gia có thể từ một tiểu gia tộc hoàn toàn không ra gì vọt vào danh sách gia tộc hàng đầu trong vòng năm năm, chắc chắn không chỉ đơn giản là nhờ may mắn thôi."
"Nếu hiện tại hắn cảm thấy hứng thú với nhà cũ của Lương gia như vậy, nói không chừng sẽ có mục đích gì khác, trước hết để hắn thỏa thích đùa nghịch một thời gian đi."
"Chờ hắn đùa bỡn đã rồi, lại tính cả gốc lẫn lãi với hắn là được."
"Ừm."
Hai chị em Liễu Băng Khanh, Liễu Băng Loan nghe vậy thì gật gật đầu, cố nén uất ức này xuống.
Nhưng họ vừa ra khỏi hội trường, đang muốn đón xe ven đường thì một loạt chiếc Maybach thuần một màu nối liền nhau đã chạy tới, ngăn lại trước mặt ba người Lương Siêu.
Hai chị em liếc nhau, đều nhìn về phía Lương Siêu cũng đang ngơ ra.
Bày ra thế trận này là có ý gì?
Rất nhanh, chiếc Maybach phiên bản dài chính giữa đội xe kéo cửa sổ sau xuống, một thanh niên nhô đầu ra nhìn chằm chằm Lương Siêu một lát rồi gật gật đầu với hắn.
"Lên xe đi, tôi tìm anh có chút việc."
"Anh là ai?"
"Đại thiếu gia của Mộ gia, Mộ Đình Phong."
Lương Siêu lập tức nhướng mày kiếm lên: "Cổ Hiên Trai, Mộ gia?"
Mộ Đình Phong cười nhạt gật gật đầu, giữa hai đầu lông mày còn lộ ra chút cao ngạo.
"Đúng."
Thấy đối phương gật đầu xác định, trong lòng Lương Siêu thầm nói một tiếng thú vị.
Vừa rồi hắn đang nghĩ ngợi có nên đến Mộ gia trò chuyện về vấn đề có liên quan đến Mộ Khuynh Tuyết, thế mà đối phương đã tìm tới hắn trước rồi?
Cũng không đúng, trước đó sau khi con đàn bà đê tiện Mộ Liên Y ở Xuyên Nam bị trục xuất khỏi gia tộc, hẳn người nhà họ Mộ không ai biết đến sự tồn tại của hắn mới đúng?
Huống chi lúc trước hắn còn dặn dò Hấp Huyết Quỷ Miller được Mộ gia cung phụng, tạm thời không thể nói cho người nhà họ Mộ về sự tồn tại của mình.
"Thế nào? Đường đường là Y Thánh mà ngay cả chút can đảm này cũng không có sao?"
Mộ Đình Phong cười cười, trên mặt hiện ra chút châm chọc nhàn nhạt, lại chỉ về hướng một quán cà phê ở ngã tư đường rồi đẩy cửa xuống xe.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!