Mà người có mạch tượng này chứng tõ tinh huyết kiệt quệ, tâm lực dần suy nhược!
Phần lớn đều xuất hiện trên người già bảy tám mươi tuổi, trước đó Lương Siêu chưa bao giờ nhìn thấy cô gái trẻ tuổi không đến ba mươi như Diệp Khuynh Thành lại có mạch tượng này!
Nói đơn giản một chút, Diệp Khuynh Thành vất vả lâu ngày thành bệnh, quá kiệt quệ!
"Trước đó cô chưa từng đi khám bác sĩ à? Vẫn luôn dùng thuốc giảm đau để đè nén bệnh tình, làm dịu đau đớn?" Trong tiếng nói của Lương Siêu mang theo chút oán trách.
"Ừm."
Diệp Khuynh Thành gật đầu, sau đó bị mắng một câu.
"Ẩu tả! Cô biết bệnh tình hiện giờ của mình nặng đến mức nào không? Cứ tiếp tục như vậy thì không đến nửa năm một năm thì tâm lực của cô sẽ triệt để suy kiệt, đến lúc đó đi bệnh viện cũng vô dụng! Lại kéo dăm ba tháng sau, rất có thể sẽ chết đột tử!"
"Công việc thật sự quan trọng với cô như vậy sao? Còn quan trọng hơn mạng của mình à?"
Sắc mặt Diệp Khuynh Thành liên tục thay đổi, cuối cùng hờ hững hừ một tiếng: "Đâu ra khoa trương như anh nói chứ, chẳng qua là đau nửa đầu thôi, tùy tiện uống viên thuốc..."
"Chẳng qua là? Rốt cục cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Nói cho cô biết, hiện tại cô đã thành bệnh nhân của tôi, mọi chuyện đều phải nghe tôi nói!"
"Bắt đầu từ hôm nay, lập tức tĩnh dưỡng, không được làm bất cứ chuyện gì nữa, giao công việc của cô cho người khác, xí nghiệp Nhuận Tinh lớn như thế, người tài ba cũng không chỉ có mình cô."
Nhưng Lương Siêu vừa nói xong thì đã bị Diệp Khuynh Thành phản đối mãnh liệt.
"Không có khả năng. Hiện tại Nhuận Tinh chỉ có ánh hào quang mặt ngoài, thật ra đã nguy như trứng chồng, trong giai đoạn này tôi tuyệt đối không thể buông tay."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Cô gái này, vậy cô có biết cô tiếp tục làm công việc cường độ cao như vậy nữa thì kết quả..."
"Cho dù thật sự như anh đã nói." Diệp Khuynh Thành cắt ngang lời hắn, nói: "Cho dù tôi liều mạng mình, cũng sẽ không buông tay."
Giọng điệu cứng rắn không cho phép thay đổi, ánh mắt kiên định quyết tâm, tất cả đều làm Lương Siêu không lời nào để nói, cuối cùng đành phải thở dài một tiếng, lựa chọn thỏa hiệp.
"Được thôi, dù sao mạng là của cô, tự cô quyết định vậy.”
"Chẳng qua thân là thầy thuốc, tôi vẫn còn muốn khuyên cô một câu, cố hết sức giảm bớt công việc, mỗi ngày ít nhất phải ngủ đủ sáu giờ."