"A..." Phương Lệ cười cười, nói: "Ngẫm lại xem, nếu như Lương Siêu kia bị sáu bảy con Kim Giáp Hổ như vậy vây công thì dù hắn có chút năng lực thì xác suất sống sót sẽ lên đến mấy phần trăm?"
"Con mẹ nó? !" Diệp Tiêu kinh hãi, văng tục xong thì vô thức nói: "Còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn là không phần trăm! Đừng nói là sáu bảy con, cho dù là một con Kim Giáp Hổ cũng đủ cắn thằng nhãi kia thành mảnh nhỏ!"
"Ừm, hoàn toàn chính xác." Sau đó Phương Lệ lại suy nghĩ một chút, nói: "Mấy ngày nay cậu nghĩ cách tìm cơ hội hẹn Lương Siêu đến vườn động vật hoang dã, chuyện còn lại thì cậu không cần quan tâm."
"Tôi sẽ liên hệ với người của Vạn Thú Tông, để bọn họ hỗ trợ chuyển mấy con Kim Giáp Hổ đến, làm Lương Siêu kia chết không có chỗ chôn!"
"A?" Trước đó dù ngoài miệng Diệp Tiêu mắng rất hăng, nhưng khi nghe thấy kế hoạch của Phương Lệ thì không khỏi có chút sợ hãi, bắt đầu do do dự dự gãi đầu: "Anh Phương Lệ, chúng ta làm như vậy có phải hơi quá đáng không?"
"Cho dù Lương Siêu kia quá háo sắc, nhưng nhiều lắm cũng chỉ coi như một người chịu đánh một người chịu đòn, tội không đáng chết mới đúng?"
"Hừ!" Lúc này Phương Lệ lại hừ lạnh một tiếng, bắt lấy tay của Diệp Tiêu, âm hiểm mà nói: "Tiểu Tiêu, nói xem chừng nào thì cậu mới có thể lớn lên?"
"Người không quả quyết giống cậu sau này làm sao tiếp quản tập đoàn chế dược Nhuận Tinh? Sao có thể thay thế chị cậu trở thành người cầm quyền thực tế của Diệp gia?"
Có thể nói mấy câu nói đó vừa độc lại xảo trá, đâm trúng hết điểm yếu của Diệp Tiêu, khiến cậu ta nghiến răng, sắc mặt bắt đầu trở nên khó lường.
Thấy thế, Phương Lệ tiếp tục nói: "Tiểu Tiêu, thằng nhãi họ Lương kia nhúng chàm chị của cậu, vậy hắn nhất định phải trả giá bằng cả mạng sống!"
"Cần biết hẹp hòi không phải quân tử, không ác không phải trượng phu!"
"Cả một người đã ngồi lên đầu cậu mà cậu cũng không dám giết, vậy về sau cậu còn dám làm chuyện gì? Còn có thể làm cái gì?"
"Nói thế thôi, cậu suy nghĩ thật kỹ đi, tôi chờ cậu trả lời."
Nói xong, Phương Lệ đứng dậy rời đi, để lại Diệp Tiêu đang ôm đầu, càng ngày càng xoắn xuýt.
Chẳng qua không bao lâu sau, sự ác độc trong mắt Diệp Tiêu càng ngày càng đậm, cuối cùng hóa thành sát khí, không do dự mà cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của Phương Lệ...
Ngày hôm sau.
Lương Siêu vừa tỉnh dậy đã nhận được một cuộc điện thoại từ Miller: "Thưa chủ nhân, nhiệm vụ móc sạch Mộ gia đã thất bại."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!