Sau một khắc, khi nhìn thấy Liễu Băng Khanh đột nhiên lảo đảo, sắp ngã xuống đất thì Lương Siêu vội vàng đá tung cửa vọt vào.
Vai trầm xuống, xoay người.
Hắn lập tức ôm chặt lấy cô!
"Anh là ai?"
"Thả tôi ra!"
Liễu Băng Khanh nhíu mày quát nhẹ, giãy dụa muốn đứng lên, Lương Siêu lại đè chặt bờ vai của cô lại.
"Đừng nhúc nhích, tôi học trung y."
Lúc nãy hắn đã nhìn ra Liễu Băng Khanh có chút không thích hợp, bây giờ tiếp xúc với thân thể lạnh như băng của cô thì trực tiếp xác định suy đoán của mình, sau đó đưa tay nắm cổ tay của cô bắt đầu cẩn thận xem bệnh.
"Khụ..."
"Tôi chỉ hơi cảm mạo, anh mau buông ra..."
"Không." Lương Siêu nặng nề lắc đầu.
Mấy giây sau, hắn nghiêm túc nói: "Mỹ nữ, cô có bệnh."
"Cần phải trị."
Liễu Băng Khanh cau mày, người này không chỉ khinh bạc cô mà còn nói cô bị bệnh nữa chứ?
Đây rốt cuộc là kiểu người gì vậy!
“Này! Anh là ai? Mau buông Liễu tổng ra!”
“Nhìn quần áo mà cậu ta mặc xem, không phải là nhân viên bảo vệ mới được tuyển dụng của tập đoàn chúng ta hay sao? Không ngờ cậu ta lại dám chiếm tiện nghi của Liễu tổng, đúng là to gan!”
“...”
Liễu Băng Loan vội vàng chạy vào và nói to với đám đông.
“Đừng cãi nhau nữa! Anh ấy là chồng chưa cưới của chị gái tôi!”
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều im lặng. Tất cả quản lý cấp cao đều trừng mắt, há hốc mồm nhìn Lương Siêu.
Liễu Băng Khanh cũng kinh ngạc, hết nhìn người đàn ông đang ôm mình rồi lại nhìn sang Liễu Băng Loan.
“Băng Loan, em nói linh tinh gì đấy?”
“Anh ta…”
Liễu Băng Loan gật đầu: “Anh ta chính là Lương Siêu mà trước đây bố hay nhắc tới.”
“Khụ khụ!”
Liễu Băng Khanh kinh ngạc tới mức ho khan 2 tiếng, sắc mặt của cô cũng càng trở nên tái nhợt.
“Này! Anh mau buông tay ra!”
“Cho dù anh có thèm muốn vẻ đẹp của chị gái tôi thì cũng không thể biểu hiện trắng trợn như vậy chứ? Đồ biến thái!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!