Nửa tiếng sau.
Cuối cùng, mọi người nhìn thấy Lương Siêu nghiêm mặt đi ra.
“Tiểu Siêu, sao rồi?”
“Dạ, tạm thời tình trạng của cô ấy đã ổn định. Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm.”
“Xì.”
Liễu Tường bĩu môi cười: “Tạm thời không gặp nguy hiểm ư? Tình trạng của Băng Khanh làm gì nguy hiểm như cậu nói, tôi thấy cậu nhân cơ hội này muốn diễn kịch trước mặt chúng tôi phải không?”
Lương Siêu không để ý tới anh ta, thấy mọi người đều đang nghi ngờ, chỉ có một mình Liễu Huy Hoàng là có vẻ mặt trốn tránh.
“Bác Liễu, chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút được không?”
“À, được.”
Sau khi đi vào phòng làm việc, đợi Liễu Huy Hoàng đóng cửa lại, Lương Siêu đã hỏi ngay: “Có lẽ bác biết một chút về bệnh tình của Liễu Băng Khanh đúng không ạ?”
“Chuyện này, haizzz…”
Liễu Huy Hoàng lắc đầu thở dài: “Tiểu Siêu, nói vậy xem ra con cũng đã nhìn ra rồi nên bố cũng không giấu con nữa.”
“Từ nhỏ đến lớn, Băng Khanh vẫn luôn rất khỏe mạnh nhưng kể từ khi đi du học về vào 2 năm trước, trong một lần kiểm tra sức khỏe, con bé mắc chứng bệnh ghét đàn ông.”
“Bố từng hỏi con bé rốt cuộc ở nước ngoài đã xảy ra chuyện gì nhưng con bé không chịu nói. Hơn nữa, bệnh này nói ra cũng có chút xấu hổ nên bố vẫn chưa từng nói với ai cả.”
Bệnh ghét đàn ông…
Khóe miệng Lương Siêu khẽ co rút. Chẳng trách trước đây Liễu Huy Hoàng nói rằng cứ sống thử với nhau nửa tháng xem Liễu Băng Khanh có cảm giác với hắn không. Mắc loại bệnh mà có cảm giác với người khác giới mới là lạ đấy!
Đúng là lão cáo già gian xảo!
Sợ Lương Siêu sẽ ghét bỏ nên Liễu Huy Hoàng vội nói: “Tiểu Siêu à, con đừng quá để ý. Bố từng hỏi qua rồi, đây cũng chỉ là một loại bệnh tâm lý mà thôi, không có gì to tát cả.”
“Không ảnh hưởng tới chuyện lập gia đình, lại càng không ảnh hưởng tới chuyện sinh em bé nên con…”
Lương Siêu vội ngắt lời ông ta, hắn nghiêm túc nói: “Bác Liễu, bác nghĩ quá đơn giản rồi.”
“Theo chẩn đoán của cháu, có lẽ Liễu Băng Khanh đã mắc chứng bệnh ghét đàn ông từ mấy năm trước nhưng hiện tại căn bệnh đã dần phát triển thành một dạng rối loạn tâm thần hiếm gặp rồi.”
“Rối loạn tâm thần? Đó là cái gì?”
“Nó tương tự như hội chứng rối loạn cảm xúc được đề cập trong y học phương Tây nhưng nó còn nghiêm trọng hơn cả loại này.”
“Hiện nay Tây y vẫn chưa có cách nào chữa khỏi căn bệnh này. Nếu như để nó phát triển đến tận cùng thì tất cả cảm xúc của bệnh nhân sẽ biến mất hoàn toàn, hoặc là phát điên hoặc là quá uất ức đến mức tử vong.”
“Cái gì?”
Chỉ trong nháy mắt, Liễu Huy Hoàng đã bị dọa tới mức đổ mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng nắm lấy tay của Lương Siêu.
“Tiểu Siêu, con nhất định phải cứu lấy Băng Khanh!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!