Nửa bước Nguyên Anh?
Lương Siêu nhíu mày, chửi thầm trong lòng.
Trong giới võ đạo hiện nay ở Viêm Hạ, Huyền vũ giả nửa bước Nguyên Anh ở tổng bộ Vũ Minh chắc chắn là sự tồn tại đỉnh cao.
Vạn Độc Giáo, một tông môn nho nhỏ thậm chí còn chưa từng nghe nói qua lại ra vẻ như tông môn của mình có nhiều cao thủ Nguyên Anh kỳ lắm vậy.
Hơi ảo tưởng sức mạnh quá rồi.
Hơn nữa, điều khiến cho Lương Siêu khó chịu nhất chính là đối phương lại còn đưa ra thời hạn 10 năm với hắn?
Muốn từ nửa bước Kim Đan đột phá lên nửa bước Nguyên Anh lại còn cần đến 10 năm sao?
Coi thường ai vậy?
Người đàn ông đội mũ tre không quan tâm Lương Siêu đang phàn nàn điều gì, anh ta đã đưa Lương Nghiên đi.
"Chủ thượng."
Lúc này, Mễ Lặc vội vàng chạy tới, trên mặt lộ vẻ cảnh giác: "Tôi vừa nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, người vừa rồi là ai? Tôi cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người hắn ta."
"Người đàn ông đội mũ tre đó có lẽ còn nguy hiểm hơn cả lão già của Vạn Thú tông."
"Hửm?"
Lương Siêu sửng sốt trong giây lát, trước đó hắn còn đang tập trung tất cả sự chú ý vào Lương Nghiên nên hắn không cảm nhận được khí tức của người đàn ông đội mũ tre.
Vốn tưởng hắn có thể mạnh mẽ đánh chết Vạn Sơn Kim Đan hậu kỳ nhưng hắn mới chỉ là nửa bước Nguyên Anh. Hiện tại xem ra, hắn hơi nông cạn rồi...
"Vạn Độc Giáo có chút thú vị."
Sau khi lẩm bẩm, hắn bảo Mễ Lặc tiếp tục trực đêm. Khi hắn quay trở lại khách sạn, nghe nói vẫn còn phòng trống nên hắn mở một căn phòng khác và bế Diệp Khuynh Thành sang đó.
Hắn muốn đánh thức cô ta dậy để giải độc nhưng Diệp Khuynh Thành lại đang ngủ say.
Lông mày thanh tú nhíu chặt, có vẻ như cô ta đang gặp ác mộng.
"Ôi..."
Lương Siêu khẽ thở dài. Nghĩ đến vẻ sợ hãi của cô ta khi ở bên ngoài Vạn Thú tông, hắn không nỡ gọi cô ta dậy. Vì thế, hắn bắt đầu chậm rãi cởi quần áo của cô ta và bắt đầu châm cứu.
Dù sao thì hắn cũng đã nhìn thấy jeest những gì cần nhìn, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên nhìn.
Bởi vì nọc độc của con thú khiến cho Diệp Khuynh Thành bị thương chỉ có tính ăn mòn cao chứ thực tế độc tính không quá mạnh, hơn nữa Tiêu Thi Nhã cũng đã phong bế chất độc nên quá trình giải độc cũng khá thuận lợi.
Chỉ mất khoảng một tiếng là xong.
Tuy nhiên, 15 phút đã trôi qua.
Lương Siêu cảm thấy chất độc đã được loại bỏ hoàn toàn nên lấy kim châm ra. Nhưng không ngờ khi hắn lấy kim ra, đột nhiên Diệp Khuynh Thành lộ vẻ đau đớn, thậm chí còn phun ra một ngụm máu xanh đậm.
Chỉ trong phút chốc, cả căn phòng bốc mùi vô cùng khó chịu!
Lương SIêu đột nhiên nhíu mày không phải bởi vì mùi máu tanh mà là vì hắn kinh ngạc.
Vũng máu xanh đậm trên mặt đất chắc chắn là máu độc.
Nói chung là máu độc càng nặng mùi thì độc tính trong cơ thể người nhiễm càng mạnh!
Lẽ ra không phải như vậy chứ?
Vì để đảm bảo mọi chuyện bình an vô sự, hắn đã kiểm tra mạch đập của Diệp Khuynh Thành hai lần, độc trong người cô ấy không tính là nghiêm trọng, lẽ ra vừa rồi chữa khỏi rồi mới đúng chứ?
Có lẽ chỉ có một khả năng.
Chính là Diệp Khuynh Thành cũng từng trúng một loại độc cực mạnh. Loại độc này ẩn trong cơ thể ngay đễn cả chính hắn cũng chưa từng thấy qua!
Nghĩ đến đây, Lương Siêu đổi ý. Hắn lập tức đỡ Diệp Khuynh Thành lên rồi lật người và nhìn thấy hình xăm cá âm dương trên tấm lưng mịn màng.
Cá âm dương không có màu trắng đen thông thường mà lại nửa xanh nửa đỏ trông rất lạ.
Hắn từng thấy loại hình xăm này, lúc mới nhìn thấy khá bối rối.
Hình xăm này của Diệp Khuynh Thành không lạ đối với hắn nhưng một người không thuộc võ đạo như cô ấy lại xăm thứ này làm gì?
Chỉ là lúc trước nhìn qua hắn cho rằng hình xăm này không có gì kỳ quái nên không để ý tới. Bây giờ xem ra...càng ngày càng có vấn đề!
Sau khi nhìn kỹ khoảng 15 phút, Lương Siêu nheo mắt lại, sau đó dùng ngón tay gõ nhẹ vào hình xăm cá âm dương và truyền một tia huyền khí vào trong đó.
"A!"
Một khắc sau, Diệp Khuynh Thành đột nhiên tỉnh lại. Nói chính xác là bị hắn đánh đau nên thức dậy. Cô ấy lại tiếp tục phun ra một ngụm máu độc màu xanh đậm.
Thấy vậy, Lương Siêu sửng sốt và nhanh chóng thu tay lại. Hắn vỗ nhẹ vào tấm lưng của Diệp Khuynh Thành.
"Khuynh Thành, cô giấu tôi kỹ như vậy. Trước đây, cô..."
"Cô đã từng trải qua những gì?"