Nghe vậy, mỹ nữ trang điểm đậm sửng sốt, sau đó trên gương mặt tràn ngập sự xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kim Ngọc Đình, bây giờ anh nhớ ra rồi chứ?"
Lương Siêu lập tức nhớ ra rằng khi hắn còn học trung học, sáng nào cô gái này cũng mang bữa sáng tới biệt thự của hắn. Cứ thế, hắn đã nhận được bữa sáng suốt nửa năm.
Vì lý do này, lúc đầu hắn cũng thực sự muốn đến với cô gái này nhưng cuối cùng mới thấy cô nàng này thật sự không hề ngồi yên.
Ngoài việc ngày nào cũng mang bữa sáng đến cho hắn, cô ta cũng mang bữa trưa đến cho một tên khác ngoài trường học, thậm chí đến buổi tối còn lẻn vào khách sạn cùng với một ông chủ nhỏ...
Vì vậy, ấn tượng của hắn về cô ta cũng có thể được coi là khá sâu sắc.
"Tôi nhớ ra rồi."
Lương Siêu gãi đầu cười nói: "Xin lỗi, cô trang điểm đậm quá, dung mạo thay đổi cũng không ít. Chắc hẳn đây gọi là sự thay đổi của con gái tuổi 18 phải không?"
Tuy ngoài miệng hắn nói chuyện lịch sự như vậy nhưng trong lòng lại thầm phỉ nhổ.
Sự thay đổi của con gái tuổi 18 cái rắm. Nhìn qua gương mặt trông y như phẫu thuật thẩm mỹ, ai mà biết được đã sử dụng bao nhiêu axit hyaluronic...
Thoạt nhìn qua hai bên ngực đều độn nhân tạo cả. Chỉ một từ thôi.
Giả!
"Hừ, không cần phải nịnh hót. Trước đây tôi đã từng đi hỏi thăm rồi, Lương gia các người đều đã chết hết. Rốt cuộc anh là kẻ giả mạo từ đâu chui ra?"
Xoẹt!
Nụ cười trên gương mặt Lương Siêu lập tức biến mất, ánh mắt hắn tối sầm lại.
Con mụ này vẫn lắm miệng y như xưa!
"Cho dù anh có may mắn sống sót, hiện tại cũng chỉ là một cậu ấm thất thế, vậy mà ai cũng cất nhắc anh. Chỉ là một tên đốn mạt mà cũng dám cướp xe của tôi?"
"Lại còn không biết xấu hổ nói bồi thường thiệt hại? Anh học được kỹ năng giả vờ từ khi nào thế?"
Thấy sắc mặt Lương Siêu tối sầm lại, Kim Ngọc Đình cảm thấy rất đắc ý.
Trong lòng cô ta thầm nói: Năm đó anh dám từ chối tôi, ngày hôm nay tôi nhất định sẽ trả thù! Sỉ nhục anh thật nặng!
"Trước kia anh không thèm để ý tới tôi. Hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ!"
"Tôi không rảnh ở đây nói nhảm với cô. Cô cứ ra giá đi, cô muốn bồi thường bao nhiêu?"
Sau khi nghe xong, những nhân viên bán hàng xung quanh đều bắt đầu cười nhạo. Trên mặt Kim Ngọc Đình lộ ra vẻ khinh thường nói: "Nói dối không ngượng mồm"
"Lại còn bảo tôi ra giá nữa chứ?"
"Được, vậy tôi cũng phối hợp với anh. Vì chúng ta là bạn học cũ nên anh có thể bồi thường cho tôi khoảng 300-500 nghìn tệ là được. Anh có lấy ra được không?"
Sau khi nói xong, cô ta còn tưởng Lương Siêu sẽ tìm lý do nhưng không ngờ đối phương lại rất thoải mái.
"Được chứ."
Vừa dứt lời, hắn lấy tấm thẻ mà Tiêu Thi Nhã đưa cho hắn trước đó.
Lúc trước hắn thấy tấm thẻ này bắt mắt hơn nên chuyển hết tiền vào đây. Cũng không biết trong thẻ có bao nhiêu nhưng chắc mua mấy chiếc xe chỉ là chuyện nhỏ.
"Quẹt thẻ đi, bây giờ tôi sẽ chuyển cho cô luôn."
Ngay khi thấy tấm thẻ đen được đưa ra, một số nhân viên bán xe có mặt đều sững sờ. Đặc biệt là khi nhìn thấy biểu tượng centurion trên thẻ đen một hồi, bọn họ vẫn chưa hoàn hồn.
Trời ơi!
Đây là...
Thẻ đen centurion?
Thẻ này trên thế giới chỉ có 500 cái và ở Trung Quốc chỉ có khoảng chục cái.
Số tiền gửi trong thẻ này tối thiểu là 100 triệu tệ!
Những người sở hữu tấm thẻ này không phú cũng quý!
Hơn nữa, phía trên cũng đã ban hành văn bản rằng những người sở hữu thẻ đen Centurion phải được phục vụ theo tiêu chuẩn cao nhất!
Nhất thời, ánh mắt của những nhân viên bán hàng nhìn Lương Siêu đã thay đổi.
Bọn họ lập tức ngắt lời của Kim Ngọc Đình, cung kính nói với Lương Siêu: "Thưa ngài, ngài có thể để chúng tôi xác minh thông tin trên tấm thẻ này được không ạ?"
"Được."
Lương Siêu lập tức đưa thẻ cho họ, Kim Ngọc Đình cau mày với vẻ không vui.
"Mấy người đang làm cái quái gì thế?"
"Chỉ là một tấm thẻ rách nát mà thôi, cần gì phải kiểm tra?"
Tấm thẻ rách nát?
Một số nhân viên bán xe hơi liếc nhìn Kim Ngọc Đình với vẻ kỳ lạ, thầm nguyền rủa trong lòng đúng là ngu dốt nhưng bọn họ không nói thẳng ra mặt.
Trước khi xác nhận được tấm thẻ này có phải của người kia không thì cô gái mất não này vẫn là kim chủ, không thể đắc tội.