Chẳng qua tính tình Cung Vũ vẫn rất tốt, không những không tức giận mà còn khuyên nhủ mọi người, nói phải kiên nhẫn chờ một chút, nói không chừng chủ xe có chuyện gì gấp, chắc rất nhanh sẽ đến dời xe thôi.
Cung Vũ đã lên tiếng, mấy người Lương Siêu cũng không nói thêm gì nữa, bắt đầu vừa nói chuyện phiếm vừa chờ.
Sau hai mươi phút, thấy vẫn không có người đến, Liễu Băng Loan dậm chân một cái, nói: "Cái tên này là ngã xuống hố phân hay sao? Tại sao vẫn chưa ra!"
Qua thêm mười phút, Cung Vũ đã chờ đến nửa giờ cũng không còn kiên nhẫn, nghe các cô gái thúc giục liền gọi cho chủ xe thêm một cú điện thoại.
"Alo, chào tiên sinh, trước đó tôi có liên lạc với ông. Xe của ông chặn đường, hơn nữa còn quẹt trầy xe chúng tôi, xin hỏi ông..."
"Đệt mẹ! Mày bị bệnh à! Ông dẫn bạn gái ra ăn một bữa cơm mà mày cũng không để tao yên được à! Con mẹ nó mày biết tao là ai không!"
Cung Vũ nhíu mày lại, thầm mắng người này không có phẩm chất, ăn nói cũng có vẻ rất hung hăng.
"Tôi chẳng cần biết ông là ai, xe của ông..."
"Bị xe ông chặn là vinh hạnh của tụi mày! Hôm nay tâm tình ông khó chịu, con mẹ nó không dời đi đấy, hoặc là tụi mày tiếp tục chờ, hoặc là bắt taxi đi, tóm lại đừng đến phiền ông nữa!"
"Tút tút tút..."
Bởi vì Cung Vũ mở loa ngoài nên các cô gái lập tức cùng nổi nóng, cả Cung Vũ cũng nhịn không được lập tức gọi lại cho chủ xe lần nữa.
Nhưng lần này điện thoại không cách nào gọi được, trước đó luôn là máy bận, tiếp theo thì đối phương đã tắt máy, dù Cung Vũ tốt tính đến mấy cũng tức đến nổi điên.
"Gọi điện thoại cho cục giao thông đi, để họ cho xe kéo đến phá nát chiếc xe này!"
"Đúng!"
Các cô gái nhất trí đồng ý, nhưng ngay giây sau….
"Đùng!" Một tiếng động điếc tai đột nhiên vang lên, họ thấy Lương Siêu tay cầm cục gạch trực tiếp đập kính chắn gió của chiếc xe bảy chỗ kia vỡ vụn!
"Lương Siêu, anh..."
"Đùng!"
"Đùng đùng đùng! Oanh..."
Lại một loạt tiếng đập phá vang lên, tiếp theo bốn trục bánh xe trực tiếp bị Lương Siêu dùng bạo lực đá bay, cái nắp capo cũng bị nện thành một đống sắt vụn...
Lúc này Lương Siêu mới quay đầu lại, cười cười và nói: "Gọi xe kéo ít nhất cũng phải chờ nửa giờ, thời gian của mọi người quý giá, cho nên thôi cứ trực tiếp dùng bạo lực thì tốt hơn."
Các cô gái: "..."
"Anh rể, em thật là... Yêu chết anh!"
Liễu Băng Loan hưng phấn dậm chân, bắt đầu lên tiếng cổ vũ Lương Siêu, mà Thượng Quan Nguyệt cũng là dạng sợ thiên hạ không loạn, còn trực tiếp gào to lên để tất cả mọi người đến vây xem!
Mấy phút sau, trong một gian phòng trong nhà ăn, một đôi nam nữ đang vừa nói cười vừa dùng cơm, đột nhiên thấy không ít người chung quanh đều nhao nhao tính tiền rời đi, còn không ngừng lẩm bẩm cái gì đó.
"Mau đi ra xem, có người đập phá xe!"
"Cái anh chàng đập xe kia thật mạnh, chiếc xe bảy chỗ lớn như vậy mà chỉ mấy phút đã đập nó thành đống sắt vụn!"
"Chậc chậc... Đáng tiếc cho chiếc xe bảy chỗ Buick đó, hơn nữa nghe nói biển số xe còn rất đẹp, hai số tám mở đầu, chắc chủ xe là người có thân phận."
"Có thân phận thì thế nào? Chặn ngang đường ra không cho xe người ta đi thì thôi, gọi điện thoại bảo dời xe còn làm ra vẻ, loại người này sau này sinh con không có lỗ đít đâu!"
"..."
"Xe bảy chỗ Buick, bảng số xe hai con tám đầu, còn đậu ngang đường? Cái này, không phải là xe của anh sao?"
Kim Ngọc Đình vừa nói như thế Ngô Hải mới phản ứng lại, lập tức vỗ bàn một cái rồi vội vàng xông ra ngoài.
Khi đến bãi đỗ xe, lúc này chiếc Buick kia đã bị đập thành sắt vụn rồi ném vào thùng chứa rác một bên, khi Lương Siêu và các cô gái chuẩn bị lái xe rời đi thì một tiếng rống tức giận bỗng truyền qua.
"Xe ông đâu! Con mẹ nó ai đập xe tao, có ngon thì đứng ra!"
Lương Siêu nhìn lại nơi phát ra tiếng gầm, liền thấy đứng bên cạnh gã trung niên hói đầu mở miệng chửi rủa lại là Kim Ngọc Đình, hắn không khỏi khẽ giật mình, sau đó cười rồi đi lên phía trước.
"Chiếc xe bảy chỗ kia là của ông đã bị tôi đập nát, ông có thể đi đổi chiếc mới, bạn tôi miễn phí tiền phun sơn cho."
"Lương, Lương Siêu? !" Kim Ngọc Đình kinh hô một tiếng, sau đó lại nhìn mấy người phụ nữ phía sau hắn.
Ai cũng là cực phẩm, mỗi người còn có phong cách khác nhau!
Rốt cục cái tên này đã làm hòa thượng mấy đời mới tu luyện được phúc phận lớn như vậy ở kiếp này?
Còn Ngô Hải thì trợn tròn mắt, người nào cũng là cực phẩm đỉnh cao, đều có thể bỏ xa Kim Ngọc Đình mà ông ta luôn cưng chiều mười mấy con phố!
Chẳng qua đại sư từng nói, Kim Ngọc Đình mới là người có năng giúp ông ta có con nối dòng thì hứng thú với máy cô gái kia lập tức nhạt đi mấy phần.
Nhưng rất nhanh ông ta lại tỉnh táo lại, dù những người phụ nữ này không thể sinh con cho mình, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc mình hưởng thụ họ đúng không?
Chơi xong không để lại giống, không cần gánh vác trách nhiệm.
Trong lòng nghĩ như vậy, tính khí của Ngô Hải cũng dịu đi không ít, ông ta nhếch miệng cười một tiếng rồi đưa tay chỉ vào các cô gái, nói: "Thằng nhãi, đây đều là người của mày à? Để từng đứa đến ngủ với tao một đêm thì tao không so đo chuyện mày đập xe, thế nào?"
"A..." Lương Siêu lạnh lẽo cười một tiếng, trả lời: "Bây giờ mày quỳ xuống, dập đầu cho mỗi người phụ nữ của tao một trăm tám mươi cái, rồi tát mình một trăm tám mươi cái thì tao không so đo tội mạo phạm của mày, thế nào?"
Chương 377: Lại là Tập đoàn Thánh Tây?
"Mày nói láo!"
Ngô Hải còn chưa kịp mở miệng, Kim Ngọc Đình đã lên tiếng chửi bới.
"Tên họ Lương kia, sao anh dám nói chuyện với chồng tôi như vậy? Anh có tin là chồng tôi có thể khiến anh mất hết tất cả chỉ trong tích tắc chỉ bằng một cú búng tay không?"
"Chồng của cô?"
Lương Siêu lắc đầu, cười với vẻ khinh thường: "Cô chỉ là một tiểu tam, gọi người ta bằng chồng có vẻ không thích hợp lắm nhỉ? Trước đây cô luôn gọi đối phương qua điện thoại là gì?"
"À, tôi nhớ ra rồi, cô gọi đối phương là chủ nhân, tự xưng là nô gia*."
"Anh!"
"Anh đang nói linh tinh gì vậy!"
Kim Ngọc Đình tức giận nhưngg cô ta nhanh chóng nhận ra bản thân không còn thời gian để biện bạch. Những người đứng xem bắt đầu chỉ trỏ vào cô ta.
Có những người nhổ nước bọt xuống đất và lẩm bẩm ghê tởm.
"Tôi đã sớm nhìn ra người phụ nữ này chẳng tốt lành gì!"
"Hừ, làm gì có người vợ nào đi ăn tối cùng chồng lại ăn mặc khiêu gợi như vậy? Lại còn trang điểm rõ đậm! Nhìn qua trông chẳng khác nào một con hồ ly tinh!"
"Chủ nhân, nô gia, nghe qua có vẻ như người phụ nữ này khá biết cách chơi đấy!"
"Xì, nếu như cô ta không biết chơi thì làm gì có ai bao nuôi cô ta. Loại người chỉ biết dựa vào kỹ năng vào bán mông để kiếm tiền từ đàn ông. Không biết trước đây đã cặp kè với bao nhiêu người rồi."
"..."
Mỗi người nói một câu, lời sau càng khó nghe hơn lời trước. Kim Ngọc Đình đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cô ta muốn tìm cái hố nào đó để chui vào.
Có điều trước khi chui vào thì phải thở một hơi mới được!
"Anh yêu, anh ta chính là người bắt nạt em đêm qua!"
"Bây giờ gặp lại nhau, em muốn anh trả thù giúp em ngay bây giờ!"
"Được."
Ngô Hải đáp lại, vỗ nhẹ vào tay cô ta để trấn an. Sau đó, ông ta tiến lên một bước thể hiện phong độ bản thân.
"Nghe thấy bảo bối của tao nói chưa, mày có thẻ đen Centurion không?"
"Đúng là có chút năng lực nhưng mày có biết tao là ai không?"
Lương Siêu: "..."
Nhìn thấy tên này đang ra vẻ, Lương Siêu cũng lười đáp lại. Hắn quay sang hỏi Cung Vũ: "Em dùng con mắt chuyên nghiệp của mình nhìn xem tên gia hỏa này là diễn viên à?"
"Hơn nữa, tên này còn chuyên phụ trách vai mua nước tương* hoặc là vai nam 7, nam 8 phản diện dẫm lên mặt nam chủ trong một bộ phim cổ trang giả tưởng."
*Thuật ngữ này có hai cách dùng, một là theo nghĩa đen, "con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi", ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình. Một cách dùng khác được sử dụng trên mạng internet, thể hiện sự không quan tâm đến một đề tài xã hội nào đó, mang hàm ý "tôi không liên quan tới chuyện này", tương đương với từ "người qua đường". Trong điện ảnh, diễn viên quần chúng cũng được gọi là "mua nước tương".
"Không phải."
Cung Vũ lắc đầu, nói với vẻ chuyên nghiệp: "Biểu cảm khoa trương, ánh mắt láo liên, cùng lắm chỉ là thích khoe khoang trước mặt người khác..."
"Một đoạn dây treo."
Nghe xong, những người xem xung quanh bật cười!
"Ha ha, lời bình phẩm của nữ thần quốc dân không thể sai được!"
"Hừ, chỉ lái một chiếc xe thương vụ mà còn giả làm đại lão. Giả cái đầu ông ta!"
"..."
Ngô Hải lập tức tức giận hét lên: "Câm mồm! Tao là người của tập đoàn Thánh Tây!"
"Tao là thư ký cuả ngài Miyamoto, chủ tịch của tập đoàn Thánh Tây!"
Lại là tập đoàn Thánh Tây?
Khi nghe những lời này, sắc mặt của Lương Siêu và những cô gái khác tối sầm lại. Tiếng cười giễu cợt xung quanh đột nhiên yếu đi hẳn.
Rõ ràng mọi người đã từng nhìn thấy cái tên tập đoàn Thánh Tây trên nền tảng mảng xã hội khác nhau và biết được công ty có vốn nước ngoài này bá đạo như thế nào.
Trông thấy thái độ của mọi người thay đổi nhanh chóng, vẻ mặt của Ngô Hải vui mừng. Còn Kim Ngọc Đình lập tức cảm thấy phấn chấn và sảng khoái. Cô ta bắt đầu kéo tay Ngô Hải và nịnh nọt ông ta.
"Chồng ơi, anh lợi hại quá!"
"Anh chỉ nói ra chức vị thôi mà đã đàn áp được tất cả bọn họ. Nếu như anh lập tức gọi điện báo cáo ngay cho chủ tịch Miyamoto thì tất cả bọn họ sẽ sợ chết khiếp mất."
"Bảo bối à, sợ tè ra quần có hơi khoa trương nhưng anh chắc chắn có thể dọa bọn họ bỏ chạy. Có điều..."
Thanh âm vừa đổi, Ngô Hải lại chỉ tay vào Lương Siêu.
"Mày không chạy thoát đâu."
"Không sai."
Kim Ngọc Đình lên tiếng. Nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của Lương Siêu, cô ta tưởng hắn đang sợ hãi. Vì thế lại càng cảm thấy hưng phấn hơn
.