Nhưng Tiêu Vân Thiên không nói lời nào, Tiêu Thi Nhã lại nghe không lọt tai.
"Anh hai, sao anh lại nói vậy? Nói nhân phẩm của anh ấy có vấn đề tức là đang chất vấn mắt nhìn người của em à?"
"Anh không có ý đó, chẳng qua phụ nữ rơi vào bể tình thường trí thông minh sụt giảm hơn bình thường, đây là sự thật."
Bể tình?
Khóe miệng Lương Siêu giật giật, bây giờ hắn và Tiêu Thi Nhã cùng lắm chỉ tính là hơi mập mờ, quan hệ đang trong giai đoạn không nói rõ được, còn chưa tới mức rơi vào bể tình.
Thế là hắn vội vàng nâng tay cắt ngang lời Tiêu Nguyên nói: "Cái kia, Tiêu đại thiếu gia đúng không? Tôi nghĩ có lẽ anh đã hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Thi Nhã. Bây giờ chúng tôi chỉ là... Trong giai đoạn đang ở chung, còn chưa tới..."
"Anh có ý gì?" Hai anh em Tiêu Nguyên và Tiêu Thi Nhã cùng nhướng mày trừng Lương Siêu, rất khó chịu trước câu nói của hắn.
"Họ Lương, tôi không ngại nói thật cho anh biết, trước đó em tôi luôn kháng cự hôn ước này, càng không nhìn trúng anh. Hiện tại nó đồng ý cho anh một cơ hội thì anh còn dám bắt chẹp lại nó?"
Lương Siêu: "..."
Thằng nhãi Tiêu gia này miệng mồm thối thật. Còn nói không nhìn trúng tôi? Vậy các người trực tiếp trả hôn thư cho tôi được không?
"Em gái." Tiêu Nguyên lại nhìn về phía Tiêu Thi Nhã, bắt đầu khuyên nhủ: "Em cũng nhìn thấy rồi, chẳng những nhân phẩm của người này có vấn đề, còn tự cao tự đại mù quáng, thật sự không có ưu điểm gì!"
"Tốt nhất em vẫn nên giữ thái độ giống trước đó, em yên tâm, chỉ cần em không đồng ý hôn sự này, có anh ở đây không ai ép em được."
"Anh..." Tiêu Thi Nhã rất bất đắc dĩ: "Em chấp nhận hôn sự này, anh còn muốn em nói mấy lần?"
"Huống chi Lương Siêu không phải tự tin mù quáng, anh ấy có thể đánh giết Vạn Sơn, còn dùng sức của một người trấn áp vạn thú trong Vạn Thú Tông, thậm chí còn thản nhiên không e sợ trước áp lực cực hạn của Vạn Cửu Giang! Cho dù là ai cũng không thể nói người đàn ông như thế tự tin mù quáng đúng không?"
Tiêu Nguyên nghe vậy thì vẫn khinh thường lắc đầu: "Mượn nhờ ngoại lực, cáo mượn oai hùm mà thôi, ai mà không biết?"
"Anh, anh..."
"Thi Nhã." Lương Siêu cắt ngang rồi kéo cô qua một bên, móc móc lỗ tai nói: "Có một câu nói thế nào nhỉ? Có thể ra tay thì đừng có léo nhéo hoài."
Soạt!
Ánh mắt Tiêu Nguyên đanh lại, nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của Lương Siêu thì lửa giận lại phừng lên cao.
"Anh có ý gì? Cảm thấy tôi dông dài?"
"Ừm, có ý này thật." Lương Siêu gật gật đầu rồi ngoắc ngón tay về hướng anh ta: "Không phải anh cảm thấy tôi chỉ có hư danh, tự tin mù quáng sao? Có thể tự mình tới thử xem."
"Ngông cuồng!" Tiêu Nguyên gầm thét một tiếng, cũng lười nói thêm gì mà tức giận giáng thẳng một đấm về hướng Lương Siêu!
Đồng thời khí tức Thiên Tượng Cảnh hậu kỳ cũng tràn ra, anh ta cũng xem như người ưu tú ở độ tuổi này, nhưng trong mắt Lương Siêu thì... Chỉ có bảy chữ - Không đáng chú ý, trò trẻ con!
Hắn không dùng đến một chiêu phòng thủ, chỉ chắp hai tay sau lưng phóng ra uy thế Bán Bộ Kim Đan Kỳ, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, trực tiếp đối kháng một quyền của Tiêu Nguyên!
Mấy trưởng bối Tiêu gia Tiêu Vân Thiên thấy thế thì đồng tử co rụt lại.
Căn cơ Bán Bộ Kim Đan Kỳ này rất vững chắc!
Mà Tiêu Nguyên lập tức cảm thấy quá mất mặt, chỉ vào Lương Siêu mà quát: "Bán Bộ Kim Đan Kỳ mà thôi, anh hống hách cái gì? Cảnh giới không đại diện cho tất cả! Có bản lĩnh thì so chiêu với tôi! Nếu anh có thể thắng tôi dù chỉ là nửa chiêu quyền cước thì tôi thu lại đánh giá trước đó!"
Nói xong, Tiêu Nguyên đá mạnh một chân như cuồng phong đến, Lương Siêu vẫn chắp hai tay sau lưng thân thể lóe lên một cái vừa vặn tránh thoát.
Sau đó thế công của Tiêu Nguyên càng ngày càng mạnh, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, trong mỗi chiêu mỗi thức đều có cảm giác tinh diệu biến phức tạp thành đơn giản.
Nhưng kết quả có chút xấu hổ, dù anh ta mạnh bao nhiêu, nhanh đến đâu cũng không chạm được vào góc áo của Lương Siêu...
Sau một khắc, Lương Siêu lại dùng bước chân huyền diệu như ma quỷ đột nhiên xuất hiện phía sau anh ta rồi vỗ vào gáy một cái.
Chát!
"Hiện tại phục chưa?"