“Gọi Dương ra đây, chúng ta đi về!” Bắc Minh Thiện trầm giọng nói, anh thực sự không kiềm chế nổi nữa rồi.
Trình Trình nhìn ba mình càng lúc càng trầm lặng nên cũng không dám hỏi nhiều, chạy đến bên Dương Dương, chẳng nói chẳng rằng mà kéo cậu quay về.
“Nào, anh vẫn chưa xem đã, hai con chim cánh cụt kia buồn cười chết đi được, một con không ngừng nhặt đá về tổ, con kia thì lại không ngừng nhặt đá đi. Đến lúc sắp bị phát hiện mới lại giả vờ như không có chuyện gì…” Dương Dương vẫn còn đang vui vẻ không ngớt, cứ đứng ỳ lại không chịu đi.
“Anh vẫn còn tâm trạng chơi nữa à, ba đang không vui đâu đấy.”
Dương Dương phồng má liếc nhìn Bắc Minh Thiện: “Trời ạ, ba cứ lạnh lùng như trước không phải rất tốt à, sao tự nhiên lại biến thành mặt đen như Bao Công rồi? Không phải là mãn kinh sớm đấy chứ?”
Trình Trình liếc Dương Dương một cái: “Anh bớt nói lại đi, không ba nghe thấy lại trút giận lên đầu anh đấy.”
“Nhưng anh chưa muốn về mà, anh vẫn muốn chơi…” Dương Dương chu môi, thái độ của cậu nhóc đã mềm mỏng đi một chút.
Trình Trình kéo tay Dương Dương đang không cam lòng mà lôi đi: “Đi thôi.”
Hôm nay, đối với Trình Trình mà nói, là một ngày cột mốc đáng nhớ.
Vì đây là lần đầu tiên ba đưa hai anh em ra ngoài chơi, lần đầu tiên bố nói “xin lỗi” với hai đứa… Từng ấy đã đủ để làm cậu thỏa mãn lắm rồi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú bất giác vẽ nên một nụ cười tràn đầy hạnh phúc…
Lúc Cố Hạnh Nguyên bước ra khỏi bệnh viện thì trời cũng đã tối rồi.
Cô ngước lên nhìn bầu trời đen kịt, chỉ có vài ngôi sao nhỏ đang tỏa ánh sáng lờ mờ.
Một nỗi buồn man mác chợt lướt nhẹ qua tim.
Lục Lộ vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh.
Vân Chi Lâm vừa làm luật sư bào chữa cho Lục Lộ, lại vừa tự mình ở trong bệnh viện dưỡng thương, thế nên anh đã chủ động đề nghị chăm sóc cho Lục Lộ, để cô về trước vỗ về lũ trẻ.
Mà báo cáo giám định DNA phải cần ba ngày nữa mới có kết quả.
“Lục Lộ… có phải là mẹ con không…” Cô lẩm bẩm tự hỏi, lại nhớ đến Vân Chi Lâm đã từng kể với cô về cuộc sống mà Lục Lộ phải trải qua trong những năm qua, cô không khỏi thấy sống mũi cay cay…
Nhớ đến cô bé chơi ở Sabah, cô vội vàng bấm điện thoại gọi cho Anna.
“…” Bên kia bắt máy rồi, cổ họng cô bỗng nhiên nghẹn lại, không nói nên lời.
“Alo, Hạnh Nguyên? Là cô phải không? Sao không nói gì thế…” Giọng của Anna vang lên.
Ngay sau đó, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói non nớt đầy háo hức của cô bé: “Mẹ, mẹ… dì Anna ơi con muốn mẹ…”
Cô bé cầm điện thoại lẩm bẩm trở lời: “Alo, mẹ ơi, có phải mẹ không?”
“Ha…” Cô Hạnh Nguyên hít một hơi, sống mũi cay cay, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Cục cưng nhỏ, là mẹ đây, dạo này con có ngoan ngoãn tiêm với uống thuốc không, có nghe lời dì Anna không thế?”
“Huhu… bao giờ mẹ mới đến đón Cửu Cửu? Cửu Cửu không muốn tiêm đâu, đau lắm… Không muốn uống thuốc đâu, khó uống lắm…” Cô bé nũng nịu, giọng nghẹn đặc lại như sắp khóc.
Cố Hạnh Nguyên nghe thấy vậy liền cảm thấy chua xót: “Bé ngoan, đợi khi nào bệnh khỏi hẳn mẹ sẽ đến đón con nhé, được không?”
“Thật ạ?” Cô bé nghe thế thì vui vẻ hẳn lên.
Cố Hạnh Nguyên có thể tưởng tượng ra khuôn mặt vui cười ngọt ngào thuần khiết của con gái ở bên kia điện thoại: “Ừm, thật mà! Mẹ sẽ không rời xa Cửu Cửu nữa đâu, nhé?”
Bản thân cô đã nếm đủ sự khổ sở khi phải xa rời mẹ mình rồi, làm sao cô có thể để con gái mình lại phải chịu cảm giác đau khổ dằn vặt này như cô chứ?
“Hay quá! Mẹ quá tuyệt! Cửu Cửu yêu mẹ, yêu đến mãi mãi sau này… hihihi…”
Trong đôi mắt trong veo của cô, phủ lên một làn nước mắt óng ánh, cô cười nói: “Mẹ cũng yêu Cửu Cửu, yêu con mãi mãi…”
Cố Hạnh Nguyên lê tấm thân mệt mỏi về khách sạn Thiên Nga Nhỏ.
Chuyện hôm nay xảy ra đột ngột quá.
Sợ đám trẻ lo lắng cho mình, cô chỉ có thể cố gắng vực lại tinh thần. Cô lấy hai mặt vỗ vỗ lên khuôn mặt cau có, rồi mỉm cười mở cửa…
“Mấy đứa ơi, mẹ về rồi đây…”
Đèn trong phòng đang bật sáng, ba ba con đang lần lượt ngồi trên ghế sô pha…
Dương Dương lười nhác ngả người lên lưng ghế sô pha, gác chân lên, chán nản ngáp dài, không nói tiếng nào, chẳng giống với bình thường.
Trình Trình yên lặng ngồi trên ghế, cơ thể nhỏ bé vẫn duy trì tư thế tao nhã từ đầu đến cuối, đôi mắt sáng long lanh nhìn về phía mẹ, trầm mặc.
Bắc Minh Thiện lại mang bộ mặt u ám, đôi mắt anh tuấn nhỏ hẹp lạnh lùng liếc qua Cố Hạnh Nguyên vừa mới bước vào cửa, đôi môi mỏng lạnh sẽ giật giật.
Ba cha con ngồi thành hàng trên ghế, ai cũng im lặng không nói gì, thực sự làm cho Cố Hạnh Nguyên bối rối khó hiểu.
“Ba người… làm sao thế?” Cô đặt túi xách xuống, cởi áo khoác: “Con nói đi Dương Dương, có phải hôm nay ba cha con lại cãi nhau rồi không?”
“…” Dương Dương chớp đôi mắt tròn xoe, nhe răng cười toe toét, nhưng vẫn không chịu nói gì.
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày: “Trình Trình, con nói cho mẹ biết, rốt cuộc là chuyện gì, hả?”
Không ngờ Trình Trình lại nhăn mày, vẻ mặt bất lực: “…”
Thấy hai đứa con không dám lên tiếng, cô lập tức nghiêm mặt, nhìn thẳng vào kẻ đầu sỏ: “Bắc Minh Thiện, rốt cuộc anh đã làm gì hai đứa nó thế? Dọa chúng nó không dám nói gì thế kia?!”
Bắc Minh Thiện nheo nheo mắt, cơ thể cao lớn từ trên ghế sô pha đứng thẳng dậy, lạnh lùng thở ra một câu: “Đi thu dọn hành lý đi.”
“Thu dọn hành lý ư? Chúng ta đi đâu vậy?” Cô sững người hỏi.
“Về thành phố A.” Anh đáp lại cộc lốc, không để cô có cơ hội thương lượng.
“Không được, tôi còn việc phải làm ở thành phố S.” Nhất là Lục Lộ còn đang ở bệnh viện, cô không yên tâm được.
Bắc Minh Thiện mặt lạnh lùng: “Vụ án của công trình ‘Ánh’ đến giai đoạn hiện tại để phía cảnh sát và luật sư xử lý là được, em không cần phải hao tâm tổn sức. Huống hồ, tôi không thích em suốt ngày ở cạnh Vân Chi Lâm!”
“Tôi tưởng anh đã biết rõ quan hệ giữa tôi và Chi Lâm! Huống hồ tôi còn có công việc của tôi…”
“Em có công việc của em, cho nên em vứt hai đứa lại cho tôi, còn mình đi chạy đi quấn lấy tên con trai khác sao? Tôi vứt hết mọi chuyện lại chạy đến đây rốt cuộc vì cái gì chứ? Em tưởng là tôi rảnh rỗi không có việc gì làm sao?” Anh không kìm được mà gằn giọng, bực dọc vuốt vuốt những lọn tóc, hàng mày thấp thoáng vẻ ưu lo không giấu được.
“Bắc Minh Thiện, anh phát điên cái gì vậy? Anh bận rộn thì một mình quay về đi! Dù gì tôi cũng phải ở lại đây!” Cô cắn cắn môi, ngồi xuống bên giường, bày ra vẻ nhất quyết không chịu đi: “Trình Trình, Dương Dương qua đây với mẹ, nói mẹ nghe, các con muốn về với ba hay ở lại đây với mẹ?”
Dương Dương lập tức nhảy từ trên sofa trên, chạy như bay đến bên mẹ như chú khỉ con nhào vào lòng Hạnh Nguyên, tỏ ý muốn ở lại bên cạnh mẹ.
Mà Trình Trình còn do dự một chút, đứng lên… Bắc Minh Thiện quét mắt nhìn Trình Trình một cái, bước chân Trình Trình liền khựng lại, hít một hơi sâu, sau đó không nhanh không chậm đi đến bên chân ba.
“Trình Trình không theo mẹ sao?” Hạnh Nguyên khó hiểu nhìn Bắc Minh Thiện, rốt cuộc anh đã dùng cách gì mà Trình Trình lại muốn đứng về phía anh?
“Con xin lỗi, mẹ…” Trình Trình thút thít xin lỗi mẹ.
“Trời ạ, mẹ ơi, con thực sự chịu hết nổi rồi!” Dương Dương cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Lão ba chim chết vội vã đòi về là vì bà cô vô liêm sỉ kia đã gọi điện đến, bắt ba phải về ngày!”
Bắc Minh Thiện trừng Dương Dương một cái, anh thực sự muốn bóp chết thằng nhóc lẻo mép này.
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, bỗng nhiên cô cười khẩy một tiếng, nhìn gương mặt anh tuấn không tỳ vết của Bắc Minh Thiện, từ đầu đến cuối anh vẫn lạnh lùng cao ngạo không hề lay chuyển… Thảo nào, đột nhiên vội vã muốn quay về thành phố A như thế, thì ra là vì Phỉ Nhi của anh đang gọi anh!
Chỉ là lựa chọn của Trình Trình khiến cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, còn có chút thất vọng…
“Mẹ, mẹ về với bọn con nhé?” Trong đôi mắt sáng trong veo của Trình Trình ánh lên một tia cầu xin.
Trong tâm hồn non nớt của cậu bé, cậu hiểu ba mình mà, cậu nhìn thấy sự bất lực và bất đắc dĩ của ba. Nhưng cậu vẫn luôn mong mỏi sẽ có kỳ tích xuất hiện, luôn hy vọng ba mẹ có thể ở bên nhau, cả gia đình mãi mãi không xa rời.
Cố Hạnh Nguyên thở dài, cô nhìn Dương Dương đang ở trong lòng mình, lại quay ra nhìn Bắc Minh Thiện và Trình Trình, sau khi suy nghĩ một hồi, cô đưa ra quyết định cuối cùng: “Bắc Minh Thiện, anh đưa hai đứa về trước đi. Tôi ở lại thành phố S thêm mấy ngày nữa, khi nào xong việc tôi sẽ về.”
Lục Lộ đang nằm trong bệnh viện, nếu bây giờ hai đứa trẻ đi theo cô, cô cũng không thể chăm sóc cho chúng, không bằng để Bắc Minh Thiện đưa chúng về trước cho người giúp việc trông nom, như vậy cô còn có thể yên tâm phần nào.
“Mẹ ơi con không muốn về đâu, con muốn ở với mẹ…” Dương Dương bĩu môi không chịu.
Bắc Minh Thiện khó chịu lên tiếng: “Dự án công trình “Ánh” đáng để em phải tận tâm như thế à? Hay là do em không nỡ rời xa Vân Chi Lâm?”
“Giữa tôi và Vân Chi Lâm không có gì cả!” Cô trợn tròn đôi mắt sáng long lanh như đá vỏ chai, nhìn thẳng vào mắt Bắc Minh Thiện: “Anh có dám nói giữa anh và Phỉ Nhi không có gì không?”
Anh hằn học liếc mắt, đáng ghét, anh lại không thể phản bác lại cô!
Nhìn phản ứng của anh, khuôn mặt xinh đẹp của cô bỗng chốc trở nên trắng bệch: “ Bắc Minh Thiện, tôi không muốn cãi nhau với anh ở trước mặt con, nói tóm lại, lúc này tôi không thể quay về cùng anh được!”
Reng reng reng, điện thoại của Bắc Minh Thiện lại rung lên!
Anh cau mày, anh nhìn qua Cố Hạnh Nguyên, rồi mới do dự nhấc điện thoại…
“Alo… có chuyện gì vậy? Phỉ Nhi, em đừng khóc, anh về với em ngay đây!”
Bắc Minh Thiện vội vã ngắt điện thoại, khuôn mặt biến sắc.
Anh hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Cố Hạnh Nguyên, trong giọng nói trầm thấp của anh mang theo chút gấp gáp: “Có thể là Phỉ Nhi đang bị kinh hãi, tôi phải về xem thế nào…”
Trái tim Cố Hạnh Nguyên khẽ run lên, cô vội vã ngắt lời anh: “Không cần phải báo với tôi!”
Đôi mắt Bắc Minh Thiện sáng lên, anh bất ngờ nắm lấy bả vai cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng…
“Hạnh Nguyên, sao em không chịu cho tôi thêm chút thời gian? Em biết tôi muốn gì mà… Em biết mà…”
Cổ họng Bắc Minh Thiện bỗng nhiên nghẹn lại, anh thực sự tức giận rồi, anh giận cô rõ ràng biết rằng thời gian không còn nhiều nữa, vậy mà cô vẫn một mực muốn lãng phí thời gian với người không liên quan như Vân Chi Lâm, chẳng nhẽ cô không biết anh đang vội thế nào sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!