Bắc Minh Đông vừa nghe thấy Bắc Minh nhị đưa ra “tối hậu thư” thì lập tức ngồi bật dậy khỏi ghế: “Này, bộ phim em quay không phải là “Cái gì cái gì”, nó tên là “Những người kế thừa đến từ trái đất”, anh hiểu không hả? Nó là phần trước của “Những người thừa kế đến từ ngôi sao”, vô cùng hay! Bộ phim của bọn em kể về câu chuyện phú nhị đại Bắc Minh nhị , anh đừng có mà đuổi cùng giết tận như thế, em bảo đảm trong hai ngày nữa em nhất định sẽ về. Được rồi, không nói nhiều nữa, em phải đi quay phim đây.”
Nói xong, Bắc Minh Đông lập tức cúp máy, sau đó thở dài một tiếng. Anh ta đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Tên Bắc Minh nhị này hôm nay ăn phải thuốc súng gì thế không biết.
Vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại lại đổ chuông, Bắc Minh Đông cầm lên xem thử, vẫn là Bắc Minh Thiện gọi đến: “Aiza, Bắc Minh nhị , embiết rồi…”
Còn chưa đợi Bắc Minh Đông nói hết câu thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Thiện truyền đến từ trong ống nghe: “Từ trước đến nay chưa ai dám cúp điện thoại trước tôi.” Dứt lời, ngay sau đó là một tràng dài tiếng “tút tút” báo bận.
Bắc Minh Đông thật sự cảm thấy hơi dở khóc dở cười, Bắc Minh nhị này quả thật nhỏ nhen, ích kỷ mà, có cúp điện thoại thôi mà cũng so đo tính toán như vậy.
Ngay sau khi Bắc Minh Thiện rời khỏi nhà, luật sư riêng của ông cụ Bắc Minh- Thẩm Tử Bình đã đến nhấn chuông cửa nhà cũ của nhà họ Bắc Minh.
Không lâu sau, có người giúp việc ra và dẫn anh ta đến phòng khách.
Anh ta ngồi trên ghế sofa đợi một lúc, nhưng chỉ nhìn thấy Giang Tuệ Tâm đang đứng ở đầu cầu thang tầng hai.
Thẩm Tử Bình vội vàng đứng dậy, gật đầu với Giang Tuệ Tâm: “Chào buổi sáng, bà Bắc Minh.”
Giang Tuệ Tâm cũng khẽ mỉm cười, gật đầu với anh ta, sau đó không nhanh không chậm vịn tay nắm cầu thang đi xuống.
Thẩm Tử Bình đứng nguyên tại chỗ, nhìn Giang Tuệ Tâm đi xuống từ cầu thang.
Sau đó, chậm rãi đi đến ghế sofa đối diện, đưa một tay ra, nói: “Luật sư Thầm, mời ngồi.”
Hai người cùng ngồi xuống, người giúp việc lập tức bưng hai cốc trà vừa mới pha xong đặt lên trên bàn.
Sau khi Giang Tuệ Tâm ngồi xuống, bà đưa tay ra bưng cốc trà lên, nhẹ nhàng thổi mấy lát trà nổi trên mặt nước, sau đó nhâm nhi một ngụm trà.
Uống xong, bà ngước mắt lên nhìn Thẩm Tử Bình: “Hôm nay ngọn gió nào đưa luật sư Thẩm đến nhà tôi thế? Không biết có chuyện gì vậy?”
Thẩm Tử Bình khẽ cười, khom người về phía trước, nói: “Bà Bắc Minh, là như thế này, mấy ngày trước, tôi và ông Bắc Minh đã cùng nhau chỉnh sửa một bản di chúc, nhưng ông Bắc Minh đột nhiên trúng gió cho nên bản di chúc này vẫn chưa hoàn thành. Hôm nay tôi đến đây là muốn tiếp tục bổ sung nốt bản di chúc này với ông Bắc Minh.”
Giang Tuệ Tâm khẽ cau mày, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: ‘Hóa ra là như vậy, nhưng mà chồng tôi vẫn đang ở trong bệnh viện, e là bản di chúc này không có cách nào hoàn thành được rồi.”
Thẩm Tử Bình khẽ đẩy gọng kính: “Bà Bắc Minh, không sao cả, bây giờ chỉ còn một vài điều khoản riêng lẻ cần xác nhận nữa thôi, không còn gì khác nữa. Nếu ông Bắc Minh không có nhà, vậy thì tôi sẽ đến bệnh viện để xác nhận với ông ấy. Nhưng làm phiền bà Bắc Minh một chút, hãy giao con dấu của ông Bắc Minh cho tôi, đến lúc đó chúng tôi xác nhận xong hết rồi, thì bản di chúc sẽ lập tức có hiệu lực.”
Nói đến đây, sắc mặt Thẩm Tử Bình khẽ thay đổi, sau đó hơi ngượng ngùng nói: “Bà Bắc Minh, tôi muốn đi vệ sinh một lát, có thể nói cho tôi biết nhà vệ sinh ở đâu hay không?”
Giang Tuệ Lâm vẫy tay, gọi một người giúp việc đến: “Dẫn luật sư Thẩm đến nhà vệ sinh.”
Thẩm Tử Bình xem ra sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, anh ta đặt túi hồ sơ lên ghế sofa, vội vàng đi theo người giúp việc đến nhà vệ sinh.
Giang Tuệ Tâm nghiêng đầu, sau khi thấy anh ta đã đi khỏi rồi thì vội vã mở túi hồ sơ trên ghế sofa ra. Bên trong có một bản di chúc đã soạn sẵn của Bắc Minh Chính.
Bà nhanh chóng xem lướt qua từng điều khoản một, khi nhìn thấy cột phân chia tài sản, bà lập tức cau mày.
Sau đó, nhanh chóng cất bản di chúc vào túi hồ sơ, đặt lại ghế sofa.
Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, bưng cốc trà lên nhàn nhã thưởng thức hương vị trà thơm mát.
Đến khi luật sư Thẩm quay lại, Giang Tuệ Tâm lập tức đứng lên: “Luật sư Thẩm xin hãy đợi một lát, để tôi đi lấy con dấu của chồng tôi xuống.” Dứt lời, Giang Tuệ Tâm đứng dậy đi lên tầng lấy con dấu của ông cụ Bắc Minh.
Không lâu sau, Giang Tuệ Tâm đi xuống, bà khẽ mỉm cười nhìn Thẩm Tử Bình: “Không biết luật sư Thẩm có thể cho tôi xem qua bản di chúc của chồng mình một chút hay không?”
Luật sư Thẩm nghe vậy, sắc mặt hơi lúng túng: “Bà Bắc Minh, việc xem qua bản di chúc e là…”
Giang Tuệ Tâm nhìn bộ dạng này của Thẩm Tử Bình, cũng không muốn làm khó anh ta nữa, bà giao con dấu cho anh ta rồi nói: “Nếu luật sư Thẩm cảm thấy khó xử, tôi cũng không cưỡng ép nữa.”
Nói xong, bà vẫy tay gọi lái xe của gia đình đến: “Lão Lý, đưa luật sư Thẩm đến chỗ của ông chủ.”
Thẩm Tử Bình nhận lấy con dấu, sau đó đặt nó vào trong túi văn kiện.
“Cảm ơn bà Bắc Minh đã thông cảm cho tôi.” Dứt lời, anh ta đứng lên đi theo Lão Lý ra ngoài cửa.
“Xin đợi một chút…”
Ngay lúc luật sư Thẩm chuẩn bị đi cùng lão Lý lái xe rời khỏi nhà Bắc Minh, anh ta bỗng nghe thấy một giọng nói từ trên tầng truyền đến: “Xin đợi một chút.”
Không chỉ luật sư Thẩm quay đầu lại nhìn, mà cả Giang Tuệ Tâm cũng nhìn lên tầng. Lúc này, chỉ nhìn thấy Phỉ Nhi đã mặc quần áo chỉnh tề, chạy từ trên tầng xuống.
Khi xuống tầng một, cô ta mỉm cười, khẽ gật đầu với Giang Tuệ Tâm trước, sau đó quay sang gật đầu với luật sư Thẩm.
Thẩm Tử Bình không hiểu gì cả, nghi ngờ nhìn Phỉ Nhi: “Xin hỏi, cô là…”
Giang Tuệ Tâm đi lên trước, giới thiệu với luật sư Thẩm: “Luật sư Thẩm, đây là vợ chưa cưới của Minh Thiện nhà chúng tôi.”
Thẩm Tử Bình gật đầu.
Giang Tuệ Tâm chỉ vào luật sư Thẩm, giới thiệu anh ta với Phỉ Nhi: “Đây là luật sư riêng của chồng tôi, luật sư Thẩm.”
Phỉ Nhi khẽ cười, gật đầu với Thẩm Tử Bình: “Xin chào luật sư Thẩm.”
Luật sư Thẩm khẽ gật đầu với cô ta: “Xin hỏi, cô Phỉ Nhi có gì muốn dặn dò?”
“Luật sư Thẩm, không phải là dặn dò, tôi chỉ muốn ngồi cùng xe với anh đi đến thăm ông Bắc Minh. Tôi sắp kết hôn với Minh Thiện rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa đi thăm ông ấy, tôi cảm thấy hơi thất lễ.” Phỉ Nhi nói xong, lập tức quay lại nhìn Giang Tuệ Tâm.
Giang Tuệ Tâm vừa nghe thấy Phỉ Nhi nói muốn đi thăm chồng mình, thì bất giác cau mày, nhưng nhanh chóng dùng nụ cười che giấu: “Luật sư Thẩm, anh dẫn theo con bé đi cùng đi, nói như thế nào, con bé cũng sắp trở thành người nhà họ Bắc Minh rồi.”
Thẩm Tử Bình cúi đầu nghĩ một chút, nói: “Cũng được, nếu như cô Phỉ Nhi đây đã không phải là người ngoài, vậy thì đi cùng chúng tôi luôn.”
Phỉ Nhi lập tức cười tươi như mở hội: “Cảm ơn dì đã nói giúp cháu, luật sư Thẩm, chúng ta đi thôi.”
Giang Tuệ Tâm đứng trong phòng khách, nhìn bóng lưng sắp biến mất của ba người, đặc biệt là của Phỉ Nhi, khóe miệng của bà khẽ nhếch lên.
Ba người rất nhanh đã đến bệnh viện, nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh của ông cụ Bắc Minh. Luật sư Thẩm và Phỉ Nhi đi vào trong phòng bệnh, còn Lão Lý thì đứng đợi ở bên ngoài cửa.
Khi thảo luận vấn đề sửa đổi di chúc với ông cụ Bắc Minh, đương nhiên phải tránh sự có mặt của những người không liên quan, ngay đến cả bác sỹ trực ban trong phòng quan sát cũng phải tránh.
Lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình ông cụ Bắc Minh nằm trên giường, còn có luật sư Thẩm và Phỉ Nhi.
Sau khi xuống xe, Phỉ Nhi còn đặc biệt mua một bó hoa tươi.
Cô ta mỉm cười ôm bó hoa đứng trước mặt ông cụ Bắc Minh.
“Ngài Bắc Minh, cháu đến thăm bác.”
Ông cụ Bắc Minh từ từ quay đầu lại, nhìn về hướng phát ra tiếng, nhưng chỉ nhìn thấy Phỉ Nhi đang đứng trước mặt mình, sắc mặt của ông ta nhanh chóng thay đổi, lập tức nảy sinh thái độ chán ghét.
Luật sư Thẩm đứng bên cạnh Phỉ Nhi, trong tay anh ta đang cầm túi hồ sơ đựng bản di chúc.
“Ngài Bắc Minh, chúng ta có thể chỉnh sửa bản di chúc được chưa?”
Luật sư Thẩm nói xong, muốn mở túi hồ sơ ra.
Nhưng ông cụ Bắc Minh lại cau mày, khó khăn nói ra hai chữ: “Không… được…”
Luật sư Thẩm lập tức dừng tay lại: “Ông Bắc Minh, ông bảo tôi qua đây không phải là để sửa di chúc sao? Tại sao lại không sửa nữa?”
Ông cụ Bắc Minh chậm rãi lắc đầu, sau đó ánh mắt dừng trên người Phỉ Nhi.
Vẫn cứng rắn nói ra ba chữ: “Cô ta… đi…”
Luật sư Thẩm nghiêng đầu nhìn Phỉ Nhi, nói: “Ngại quá cô Phỉ Nhi, khi ông Bắc Minh và tôi sửa bản di chúc, ông ấy không hi vọng cô ở đây. Vẫn nên mời cô đến phòng khác nghỉ ngơi một lát vậy.”
Phỉ Nhi nhìn ra thái độ chán ghét của ông cụ Bắc Minh khi nhìn mình.
Cô ta cúi đầu, cắn môi dưới, sau đó mỉm cười ngẩng đầu lên nói với ông cụ Bắc Minh và luật sư Thẩm.
“Không sao, tôi đến phòng quan sát ngồi chờ là được.”
Dứt lời lập tức xoay người, đi về phía phòng quan sát, trước khi đi cô ta còn khoát tay với luật sư Thẩm.
Lão Lý lái xe đưa luật sư Thẩm và Phỉ Nhi đến bệnh viện thăm ông cụ Bắc Minh, nhưng sau khi ông cụ Bắc Minh nhìn thấy Phỉ Nhi thì tỏ thái độ vô cùng chán ghét.
Ngay lúc chuẩn bị bắt đầu sửa di chúc, Phỉ Nhi lại “được” mời đến đợi ở phòng quan sát.
Bây giờ bên trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là ông cụ Bắc Minh và luật sư Thẩm.
Luật sư Thẩm kéo một cái ghế bên cạnh đến, ngồi xuống, sau đó rút một chiếc máy quay phim cỡ nhỏ và một cái giá đỡ ra.
Anh ta nhanh chóng điều chỉnh góc độ, đảm bảo chắc chắn có thể nhìn rõ gương mặt của ông cụ Bắc Minh và người của mình.
Nhấn nút quay, đèn hiển thị quay phim bắt đầu nhấp nháy.
Luật sư Thẩm ngồi lại ghế, lấy một cây bút ghi âm ra rồi mở lên.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thao tác, luật sư Thẩm bắt đầu nói: “Ông Bắc Minh, để đảm bảo lần sửa di chúc này có thể tiến hành thuận lợi, đồng thời xét thấy lần này ông không thuận tiện nói chuyện, cho nên chúng tôi đã nghĩ ra một phương pháp mới. Đó là tôi sẽ hỏi, ông chỉ cần trả lời là “có”, hoặc “không” là được. Ông sẽ dùng cách chớp mắt, chớp một cái là “có”, hoặc “khẳng định”, chớp hai cái là “không” hoặc “phủ định”.”
Luật sư Thẩm nói qua một lượt về cách sửa di chúc cho ông cụ Bắc Minh nghe, sau đó nói tiếp: “Ông Bắc Minh, hãy dùng quy tắc vừa mới đặt ra ban nãy của chúng ta để trả lời, ông có đồng ý bắt đầu sửa đổi di chúc không?”
Ông cụ Bắc Minh cố gắng chớp mắt một cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!