Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ Cố Hạnh Nguyên Lưu Ly Trản Full

Nghĩ đến đây Cố Hạnh Nguyên cố ý đi chậm lại, kéo xa khoảng cách với họ, tránh cho họ phát hiện ra mình lại cảm thấy xấu hổ.

Một lúc sau, ba người Phỉ Nhi ra khỏi sảnh bệnh viện, lên chiếc ô tô con màu đen đã đậu sẵn ở đó rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh ra khỏi cổng bệnh viện, bắt một chiếc xe taxi rồi đến chỗ ở của Vân Chi Lâm.

Trong nhà Vân Chi Lâm, căn nhà thường ngày rất yên tĩnh, giờ phút này đã không còn yên tĩnh được nữa.

Vân Chi Lâm, Trình Trình và Dương Dương, trên tay mỗi người cầm một chiếc máy tính, chơi trò chơi kinh điển “Warcraft”.

“Lên đi… Trình Trình, cho anh nếm thử sự lợi hại tộc Bất Tử của em! Ơ, ba Chi Lâm, ba không được đánh lén.” Dương Dương ngồi trước máy tính, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, nhìn chằm chằm màn hình, bàn tay nhỏ bé không ngừng nhấn chuột, cái miệng cũng không nhàn rỗi.

Đối thủ của Dương Dương tất nhiên là Trình Trình, còn Vân Chi Lâm ngồi khoanh chân trên ghế sofa, trên đùi cũng có một chiếc laptop. Anh ấy đang chăm chú quan sát kịch hay, nhìn chủng tộc của mình không ngừng phát triển, dáng vẻ trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

“Kíng koong… kính koong…”

Đúng lúc này chuông cửa vang lên.

“Dương Dương, mở cửa đi…”

“Bây giờ đang là thời điểm quan trọng, Trình Trình, anh đừng có đẩy em ra rồi đánh lén để giành chiến thắng. Ba Chi Lâm, ba ở gần, ba ra mở cửa đi…”

Hai phút nữa trôi qua vẫn không có ai nhúc nhích.

“Kính koong… kính koong…”

Chuông cửa tiếp tục vang lên.

“Dương Dương…”

“Ba Chi Lâm…”

“Biết rồi, biết rồi… Ba đi mở cửa, hai đứa đừng có tấn công ba đấy.” Vân Chi Lâm nói rồi đặt laptop xuống sofa, sau đó đứng dậy.

“Yo…” Vân Chi Lâm không khỏi kêu lên, khoanh chân quá lâu nên giờ hai chân đã hơi tê.

Anh cắn răng, khập khiễng đi về phía cửa.

Dương Dương đang ở trong phòng làm việc thấy Vân Chi Lâm đã đi, cười gian một tiếng với Trình Trình, hai nhóc con cùng huy động toàn bộ lực lượng tấn công Vân Chi Lâm.

Cửa mở, Cố Hạnh Nguyên bước vào, cô cau mày nhìn Vân Chi Lâm: “Mấy người đang làm gì đấy, mãi mới ra mở cửa?!”

Vân Chi Lâm mỉm cười, đưa tay gãi sau đầu: “Anh đang giải thích vụ án chiến tranh cho Trình Trình và Dương Dương.”

Vừa nói tới đây thì nghe thấy tiếng hét lớn của Dương Dương phát ra từ phòng làm việc: “Yeah! Ba Chi Lâm đã bị đánh bại…”

Vân Chi Lâm sửng sốt, lại khập khiễng trở về ghế sofa, cầm laptop lên nhìn. Được rồi, đội quân của Dương Dương và Trình Trình đã đánh tới, tàn sát bừa bãi trong căn cứ của anh.

Khói lửa chiến tranh mịt mù, tiếng kêu than dậy khắp đất trời…

“Này, hai đứa con, không phải đã nói không được tấn công ba rồi sao? Nói lời không giữ lời, sau này không chơi với hai đứa nữa.” Vân Chi Lâm như một đứa trẻ thua trận, vẻ mặt tức giận.

Dương Dương tắt máy tính, nhảy xuống khỏi ghế đẩu bước ra ngoài, Trình Trình cũng đi theo phía sau.

“Ba Chi Lâm, ba nói là không được tấn công ba chứ không nói không được đánh lén mà.” Dương Dương đắc ý nói.

Trình Trình cũng phụ hoạ giúp: “Tấn công là tuyên chiến, đánh lén là không tuyên bố mà chiến luôn.”

Cố Hạnh Nguyên tới bên Vân Chi Lâm, nhìn vào màn hình máy tính: “Đây là vụ án chiến tranh mà anh dạy cho bọn trẻ?”

Vân Chi Lâm đảo mắt: “Đương rồi rồi, không phải em cũng thấy rồi sao? Chúng đều đã biết đánh lén là gì rồi.”

Cố Hạnh Nguyên lườm anh ấy một cái: “Anh cứ lừa em đi, rõ ràng là đang cho bọn trẻ chơi game mà còn nói là giải thích vụ án chiến tranh. Có phải em không cho chúng chơi đâu, nhưng cần phải có mức độ.”

Vân Chi Lâm vẫn cười hì hì: “Hạnh Nguyên, em có lừa em đâu, chơi game là đang mô phỏng lại chiến tranh, cho bọn trẻ học được chiến tranh, hiểu về chiến tranh thông qua trò chơi. Nếu thắng còn có thể tổng hợp kinh nghiệm, thua thì rút kinh nghiệm, đây là cách tuyệt vời để vừa học vừa chơi.”

Cố Hạnh Nguyên không thể chịu được tài hùng biện của luật sư, đổi trắng thay đen, lén đổi khái niệm là những kỹ năng cơ bản của nghề này.

Cố Hạnh Nguyên bị anh ấy nói vậy dần hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi… Anh nói gì cũng hợp lý, em xuống nước là được chứ gì. Anh toàn nói những gì ở đâu đâu.”

Vân Chi Lâm thầm tự đắc, quyết định thừa thắng xông lên: “Hạnh Nguyên, thấy thái độ này của em là anh lại phải nói thêm vài câu. Anh là luật sư thâm niên, lại là bạn thân nhất của em, còn là ba nuôi của bọn trẻ. Anh phải truyền lại một số kinh nghiệm cho em.”

Vân Chi Lâm nói xong đưa tay kéo Cố Hạnh Nguyên ngồi xuống sofa: “Điều cấm kỵ lớn nhất của luật sư là không được nóng nảy, giống như em vừa nãy, như thế rất dễ loạn suy nghĩ, cũng là điều cấm kỵ chết người.

Thứ hai, dễ dàng thừa nhận thất bại cũng là một điều cấm kỵ của luật sư, phải kiên trì với quan điểm của mình và đối mặt với khó khăn, như vậy em mới có động lực tìm ra sự thật và ủng hộ quan điểm của mình, cuối cùng giành được chiến thắng.”

Vân Chi Lâm nói đến đây thì vỗ vai Cố Hạnh Nguyên, ra vẻ rất già dặn: “Hạnh Nguyên, em sắp thi lấy bằng luật sư rồi, sau này kiếm tiềm bằng nghề luật sư, nếu em không thay đổi những thói quen này thì sao anh yên tâm được đây?!”

Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng đưa chai nước trái cây trên bàn cho Vân Chi Lâm: “Sư phụ Vân Tam Tạng, con sẽ không bao giờ quên những lời dạy tinh tấn thầy dạy cho con, thầy cứ yên tâm đi đi…”

Vân Chi Lâm uống một ngụm lớn, nghe cô nói “yên tâm đi đi” thì suýt nữa phun nước hoa quả ra ngoài. May mà công phu của anh thâm hậu, rướn cổ, cắn răng nghiến lợi nuốt xuống.

Sau đó mới híp mắt quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Em vừa gọi anh là gì?”

Cố Hạnh Nguyên thấy dáng vẻ này của anh ấy thì giống như chú mèo nhắm trúng được mục tiêu là chú chuột. Cô không khỏi kích động: “Em, em gọi anh là sư phụ Vân Tam Tạng.”

“Anh là luật sư Vân chứ không phải sư phụ Vân hay là Tam Tạng, anh không đi thỉnh kinh ở Tây Phương.” Vân Chi Lâm nói, duỗi tay lấy ra hai miếng khoai tây chiên từ trong đĩa hoa quả trên bàn, đưa một miếng cho Cố Hạnh Nguyên, còn một miếng còn lại được ném chuẩn xác vào miệng anh.

Cố Hạnh Nguyên cười khẽ: “Gọi anh Vân Tam Tạng là đang khen anh. Nếu anh sinh sớm hơn vài trăm năm thì đã thỉnh kinh xong rồi, ngay cả Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tĩnh cũng không cần. Chỉ cần dựa vào cái miệng này của anh thì đám yêu quái trên đường cũng bị anh nói đến mức tự sát.” Nói tới đây, cô hơi nghiêng người về phía trước.

Vân Chi Lâm nhai khoai tây: “Nghe em nói như đang khen anh, nhưng sao càng nghe càng cảm thấy em đang chê anh càm ràm thế nhỉ?”

Vừa nói xong, Vân Chi Lâm quay người lại hét lớn với Cố Hạnh Nguyên: “Yêu tinh, ngươi chạy đi đâu hả, xem ta xử lý ngươi đây!” Dứt lời, anh ấy nhào về phía Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên cao tay hơn, vừa nãy người cô chỉ dựa vào mép ghế sofa, bây giờ thấy tình hình không ổn, cô nhanh chóng bật dậy, kết quả Vân Chi Lâm nhào vào hư không.

Trình Trình và Dương Dương đứng trước ghế sofa nhìn mẹ và ba nuôi trước mặt mà đầu đầy vạch đen, rõ ràng số tuổi của hai người cộng lại cũng đã hơn năm mươi rồi, sao vẫn như trẻ con thế?! Không, thậm chí còn không bằng trẻ con.

Cuối cùng Trình Trình không nhìn tiếp được nữa, cậu nhóc khẽ ho một tiếng: “Mẹ, mẹ không ở bệnh viện với bà mà đến đây làm gì?”

Vừa nghe câu này của Trình Trình, mặt Cố Hạnh Nguyên lập tức hiện vẻ xấu hổ.

Thầm kêu một tiếng không ổn, suýt nữa thì quên chuyện chính.

Cô nghiêm túc bước tới chỗ Dương Dương: “Dương Dương, có phải con đã quên mất phải làm việc gì không?”

Đột nhiên bị mẹ hỏi có phải đã quên làm chuyện gì hay không, Dương Dương mấp máy môi có chút bối rối.

Cố Hạnh Nguyên nhìn Dương Dương, chắc chắn là mấy ngày nay nhóc con chỉ lo chơi mà quên mất chuyện chính.

Để cô nhắc cậu bé lại vậy: “Sáng nay cô Lý ở khoa văn nghệ trường các con đã gọi cho mẹ, bảo mẹ thông báo cho con chiều nay đến tổng duyệt, ngày mai các con sẽ biểu diễn vở kịch thiếu nhi đó.”

Dương Dương nghe vậy mới nhớ ra còn có chuyện này.

Vừa nãy chơi game vui quá, suýt nữa thì quên mất chuyện này.

Nói đến vở kịch thiếu nhi, Dương Dương lại đắc ý, cậu ưỡn cao ngực, hất cao cằm như thể ngày mai một ngôi sao nổi tiếng sẽ ra đời vậy.

Vân Chi Lâm ngồi trên sofa, đưa tay vuốt cằm, mỉm cười hỏi Dương Dương: “Con diễn gì vậy?”

Dương Dương bày ra vẻ mặt vô cùng tự hào: “Đương nhiên con là nam chính số một rồi, không những diễn mà con còn đề cử Trình Trình diễn cùng một vai nữa.”

Cố Hạnh Nguyên nghe xong có chút khó tin, cô biết bình thường ở trường Dương Dương chỉ thích chơi khăm và nghịch ngợm.

Nhất là những môn nghệ thuật như âm nhạc, mỹ thuật, cậu bé luôn là người nghịch nhất. Thi thoảng chủ nhiệm lớp còn tìm cô để trao đổi về vấn đề giáo dục Dương Dương.

Lần này Dương Dương xuất hiện trong vở kịch thiếu nhi khiến cô hơi khó hiểu.

Vẫn nên hỏi Trình Trình thì hơn, cậu bé học cùng trường với Dương Dương, có lẽ sẽ biết một vài lý do.

Cố Hạnh Nguyên tới bên Trình Trình, ngồi xổm xuống hỏi: “Cục cưng, Dương Dương sẽ đóng vai nam chính trong vở kịch thiếu nhi à? Còn đề cử con diễn một vai?”

Trình Trình gật đầu, nhìn vẻ khó tin của mẹ mình, đương nhiên cậu biết mẹ đang nghĩ gì.

Thật ra lúc đầu cậu cũng rất khó hiểu tại sao Dương Dương lại vội vàng đăng ký như thế, nhưng vừa nhìn danh sách biểu diễn là cậu đã biết lý do.

Cậu giả vờ thờ ơ nói: “Thật ra Dương Dương muốn đăng ký tham gia bởi vì nữ chính là Triệu Tịnh Di …”

“Triệu Tịnh Di ?” Đầu tiên Cố Hạnh Nguyên sững sờ một lát, sau đó nhớ ra: “Là cô bé viết thư tình cho Dương Dương ấy hả?”

Trình Trình gật đầu.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận