CHƯƠNG 364: THẦN TƯỢNG CỦA DƯƠNG DƯƠNG
Tiện tay chỉ vào một vật phẩm mới nhất trong tủ trưng bày, chiếc váy cưới màu trắng được tô điểm pha lê và kim tuyến.
Bởi vì lần trước Cố Hạnh Nguyên đến đây, ngẫu nhiên gặp phải Tô Ánh Uyển.
Vốn là đến đây chọn áo cưới, kết quả mang theo gương mặt đau khổ và hai tay trống trơn trở về nhà.
Lần này chính là mượn cơ hội mua quần áo cho con trai, thuận tiện đến đây chọn áo cưới cho Phỉ Nhi.
Hình Uy để tất cả túi lớn túi nhỏ vào trong cốp sau xe hơi, sau đó ngồi vào ghế điều khiển, chuẩn bị nổ máy xe.
“Ông chủ, có cần mua cái gì nữa không?” Hình Uy quay đầu lại hỏi.
Bắc Minh Thiện và Trình Trình ngồi ở hàng ghế sau, anh ngửa đầu dựa lưng trên ghế ngồi, một tay xoa xoa huyệt thái dương: “Không cần đâu, không có người ngoài, không cần phải có những đồ để chiêu đãi khách khứa.”
“Vậy thì bây giờ chúng ta về nhà đúng không?” Hình Uy thăm dò hỏi.
“Ừm.” Bắc Minh Thiện lên tiếng.
Xe rời khỏi tòa cao ốc Tân Đô trong màn đêm, chạy về phía nhà cổ nhà họ Bắc Minh.
…
Giờ phút này ở nhà cổ nhà họ Bắc Minh, cả nhà trên dưới đang chuẩn bị hôn lễ của Bắc Minh Thiện vào ngày mai.
Nói là chuẩn bị, bất quá cũng chỉ là đám người giúp việc quét dọn nhà cho sạch sẽ, không có bầu không khí vui mừng như là phải tổ chức việc vui.
Bắc Minh Đông đang xem tivi ở trong phòng khách với Giang Tuệ Tâm, còn có Phỉ Nhi đang ngồi ở một bên.
Ngày mai cô ta là nhân vật chính, nhưng mà cũng không nhìn thấy được nửa điểm vui vẻ trên gương mặt của cô ta.
Có lẽ là bởi vì từ sau khi bọn họ biết được hôn lễ không được tổ chức ở khách sạn Empire, mà là tổ chức ở trong sân vườn trong nhà riêng của nhà họ Bắc Minh.
Vốn dĩ nó là một bữa tiệc cưới đầy đủ bạn bè, nhưng lại biến thành một hôn lễ giản dị không có người ngoài tham dự.
Lúc này xe của Bắc Minh Thiện chạy vào nhà cổ nhà họ Bắc Minh.
“Trình Trình, con về rồi đó à, đến đây bà nội xem một chút xem, để cho bà nhìn kỹ con một chút.” Giang Tuệ Tâm vừa nhìn thấy Trình Trình thì lập tức vui mừng.
“Bà nội.” Sau khi Trình Trình gọi một tiếng thì chạy chậm đến trước mặt của Giang Tuệ Tâm.
Giang Tuệ Tâm ôm lấy Trình Trình: “Cháu trai ngoan của bà, mới đi có mấy ngày, bà thấy cháu gầy đi trông thấy rồi.”
“Mẹ, cũng không có khoa trương như mẹ nói đâu, Trình Trình đi theo mẹ của thằng bé sẽ chỉ có tốt hơn mới đúng.” Bắc Minh Đông sửa lại.
Giang Tuệ Tâm đưa tay ra đánh lên đầu của Bắc Minh Đông một cáu: “Cái thằng nhóc thối này, rốt cuộc là con nhà ai vậy hả, mẹ đang đau lòng cho Trình Trình, cho nên mới nói như vậy, mẹ thằng bé có thương thằng bé đi nữa thì điều kiện cũng không tốt hơn ở chỗ của chúng ta.”
Bắc Minh Đông che đầu: “Được rồi, được rồi… mẹ nói cái gì cũng có lý.”
Lúc này Bắc Minh Thiện dẫn theo Hình Uy đi vào.
Anh nói với Trình Trình: “Con mang theo quần áo của con với Dương Dương lên lầu thử một chút đi.”
Trình Trình nhẹ nhàng gật đầu, tránh khỏi cái ôm của Giang Tuệ Tâm, đi đến trước mặt của Hình Uy chuẩn bị lấy quần áo.
“Cậu chủ nhỏ Trình Trình, không cần cậu phải xách đâu, cái này để tôi mang lên cho cậu với cậu chủ nhỏ Dương Dương cho.” Hình Uy vội nói.
Bắc Minh Thiện lại liếc mắt nhìn Phỉ Nhi, sau đó quay đầu nói với Hình Uy: “Mang áo cưới của Phỉ Nhi lên luôn đi.”
Hình Uy vội vàng nhẹ gật đầu, sau đó đi lên lầu cùng với Trình Trình.
Phỉ Nhi nhìn thấy Bắc Minh Thiện đã trở về, lập tức đổi thành một gương mặt tươi cười, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh của anh, cởi áo khoác ra giúp cho anh rồi móc lên giá đỡ.
…
Hình Uy mang quần áo đi lên lầu, Trình Trình và Dương Dương đi theo sau lưng.
Anh ta bước vào phòng của Trình Trình, vừa đặt quần áo của Trình Trình lên trên giường thì chuẩn bị rời đi.
Dương Dương bước nhanh về phía trước mấy bước, đưa tay kéo vạt áo của Hình Uy lại.
Hình Uy dừng bước lại, quay người không hiểu nhìn Dương Dương: “Cậu chủ nhỏ Dương Dương, có chuyện gì à?”
Dương Dương cười hắc hắc: “Chú đầu bếp ơi, chú không cần phải đi đến chỗ của cháu đâu, cứ để đồ của cháu ở đây là được rồi.”
“Được rồi.” Hình Uy nhẹ gật đầu, dựa theo ý của Dương Dương mà cũng đặt quần áo ở chỗ này.
“Hai cậu chủ nhỏ, tôi đi ra ngoài trước đây, mời hai người thử quần áo.” Hình Uy nói xong thì quay người đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại từ bên ngoài.
Trình Trình ngồi ở trên giường của mình, nhìn căn phòng mà cậu đã sinh sống nhiều năm.
Giống như Dương Dương đã nói, bà nội vẫn giữ phòng ốc của mình lại, hơn nữa cũng không hề chạm vào những vật dụng được đặt ở trong phòng.
Thậm chí trên tủ đầu giường cũng không hề có một chút bụi, xem ra ngày nào bà nội cũng cho người giúp việc quét dọn nơi này một lần.
Dương Dương lấy quần áo từ trong túi ra, ném lên trên giường của Trình Trình.
Sau đó lại quay người chạy đến cửa, kéo cửa ra, rồi lại giống như là một tên trộm thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh một lượt, sau khi xác nhận ở bên ngoài không có ai rồi thì cậu mới đóng cửa kỹ càng một lần nữa, cũng khóa trái cửa lại.
Lúc này mới yên tâm đi đến bên người của Trình Trình, ngồi lên trên giường.
“Lúc lão ba chim chết đi đón anh, không có phát hiện ra em gái đâu chứ.” Dương Dương đi đến bên cạnh của Trình Trình, giọng nói đè nén rất nhỏ.
Trình Trình nhẹ nhàng gật đầu, sau đó kể chuyện ở chỗ của mẹ đơn giản cho Dương Dương nghe một lần.
Dương Dương vừa nghe thấy cũng nhiệt huyết sôi trào, cậu búng tay một cái: “Ha ha, thật là kích thích.”
Trình Trình dùng cánh tay thọc vào Dương Dương: “Giáo viên mà ba mời cho em như thế nào, cậu có học hành đàng hoàng hay không vậy, cẩn thận đến lúc cuối kỳ không đạt được mục tiêu, ba sẽ xử lý em đó.”
Vừa nhắc đến giáo viên Lạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương lộ ra một mặt đắc ý: “Chuyện đó thì anh cứ yên tâm đi, có giáo viên Lạc ở đây, em có thể nói là vấn đề khó cũng không cần phải sợ, thầy ấy đều có thể giải quyết cho em.”
Trình Trình xem thường nhìn Dương Dương: “Không phải là em để cho giáo viên làm bài thay cho em đó chứ.”
Dương Dương nhìn cậu rồi bĩu môi một cái: “Mới không cần phải làm thay cho em đâu, bây giờ có rất nhiều đề bài đối với em cũng giống như là trò trẻ con thôi.”
“Em đừng có nói khoác nữa, đến lúc đó thi cuối kỳ rồi thì thấy rõ ràng thôi.” Trình Trình nói xong, cầm lấy quần áo của mình bắt đầu mặc thử.
Dương Dương vừa mặc quần áo vừa thao thao bất tuyệt khen thầy Lạc: “Anh không biết đó chứ, thầy Lạc lợi hại biết bao nhiêu, thầy giải đề cho em căn bản cũng không giống như mấy giáo viên ở trong trường học đâu, hơn nữa còn chơi game rất lợi hại, thầy ấy còn đã từng nhận giải thưởng thi đấu quốc tế nữa đó. Em đã nói với thầy ấy rồi, đến lúc đó có đi thi đấu thì dẫn em đi theo với.”
Chỉ một chốc lát sau, Trình Trình và Dương Dương đều mặc quần áo mới, hai đứa nắm tay nhau đi xuống lầu.
Giang Tuệ Tâm nhìn thấy, lập tức mở miệng khen: “Nhìn hai đứa cháu trai này của ta đi, mặc quần áo này, phong thái này so với Thiện lúc còn nhỏ không hề kém cạnh đâu. Con cháu nhà họ Bắc Minh của chúng ta nên ăn mặc như thế này, không thể ăn mặc giống như là một người bình dân.”
Trình Trình và Dương Dương nghe xong lời này, cũng hơi nhíu mày lại, mặt ngoài thì bà nội đang khen bọn họ, nhưng mà bên trong thì lại đang dèm pha mẹ của mình.
Trình Trình hơi nghiêng đầu qua bên cạnh, dùng một vẻ nhìn thấu mà nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của Dương Dương đang căng chặt lại, cái lỗ mũi nhỏ đang mở ra thật to.
Cậu lo lắng là Dương Dương sẽ mạnh miệng với bà nội, dùng sức bóp lấy tay của Dương Dương một chút, ám chỉ cậu không nên xúc động.
…
Thật ra thì Dương Dương cũng hiểu ý của Trình Trình, muốn để cậu nói lời xin lỗi với bà nội thì vấn đề này xem như qua đi.
Nhưng mà mấy ngày nay Dương Dương ở trong nhà họ Bắc Minh, chính là không quen nhìn bà nội thỉnh thoảng tìm lý do để nói xấu mẹ của mình.
Bà lại chưa từng ở chung với mẹ, sao có thể tùy tiện bình luận mẹ mình không tốt.
Bắc Minh Đông cũng cảm thấy lời này của mẹ mình hơi quá.
Hơn nữa nhìn biểu cảm nhỏ của Dương Dương, quả thật là có chút không vui.
Một bên là người mẹ mà anh ta yêu quý, một bên là đứa cháu trai mà anh ta khá thích.
Xung đột của hai người đó, xem ra mình phải đến giảng hòa rồi.
Nghĩ đến đây, anh ta vội vàng nâng ly trà ở trên bàn đưa cho Giang Tuệ Tâm: “Mẹ, mẹ nói chuyện đủ nhiều rồi đó, uống nước thôi nào.”
Giang Tuệ Tâm cười cười với Bắc Minh Đông rồi nói: “Vẫn là con ngoan nhất, biết thương mẹ.”
Lúc này Dương Dương cũng thuận miệng mà nói một câu: “Bà nội nói đúng đó, chỉ có con trai mới có thể đối tốt với mẹ ruột của mình.”
Nói xong thì cậu buông lỏng tay của Trình Trình ra, quay người chạy lên lầu.
Một câu nói này để cho những người ở đây đều cảm thấy có chút xấu hổ, nhất là Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi, hai người này là nhân vật đại diện cho mẹ kế ở nhà họ Bắc Minh
Bắc Minh Thiện nhìn bóng lưng nho nhỏ của Dương Dương đang chạy lên lầu, anh cũng hơi nhíu mày lại, anh cũng biết là Dương Dương sẽ có phản ứng như thế, quả thật là nghe thấy lời nói của Giang Tuệ Tâm anh cũng thấy chói tai.
Lúc này Giang Tuệ Tâm giận đến đỏ bừng cả mặt, đặt ly trà mạnh lên trên bàn trà: “Thật là không ra gì, đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đó à? Thiện, cậu nói xem, tôi có từng đối xử tệ bạc với anh em của các cậu ở nhà họ Bắc Minh hay không hả?”
Sau đó lại nhìn Trình Trình: “Trình Trình, bà nội có đối xử tệ bạc với con không?”
Nói đến đây, hai mắt của bà ta đã đỏ lên: “Từ khi mẹ đến nhà họ Bắc Minh, làm trâu làm ngựa hơn nửa đời người, kết quả lại rơi vào tình trạng bị cháu trai trách móc.”
Bắc Minh Thiện đi đến trước mặt của Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm, dì bớt giận, đều là do cháu không có cách dạy con.”
Giang Tuệ Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng: “Haiz… con nít ấy mà, đương nhiên là thường xuyên ở cùng với ai thì sẽ thân với người đó, sẽ cảm thấy ai đối tốt với mình.”
Nói xong, bà ta vẫy vẫy tay với Phỉ Nhi, Phỉ Nhi bước tới.
Sau đó nói với cô ta: “Con cũng đừng có để ý nha, sau này đối xử tốt với bọn nhỏ một chút, bọn nhỏ đương nhiên sẽ thích con.”
Phỉ Nhi dùng sức gật đầu.
Cục diện bị Dương Dương làm cho xấu hổ cứ trôi qua như vậy.
…
Lúc ăn cơm tối, Dương Dương không có đi xuống, Bắc Minh Thiện kêu Hình Uy lên kêu Dương Dương xuống.
Dương Dương mang theo khuôn mặt nhỏ căng cứng đi vào phòng ăn, ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh của Trình Trình.
Bắc Minh Thiện ngồi ở vị trí chủ vị, liếc nhìn cậu một cái: “Còn không nói xin lỗi với bà nội đi.”
Dương Dương giương mắt lên nhìn Bắc Minh Thiện một chút, lại nhìn Giang Tuệ Tâm ở phía đối diện, giật giật khóe miệng, từ đầu đến cuối đều không nói lời nào.
Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày lại, đang muốn nổi giận thì Giang Tuệ Tâm lại khoát tay với anh.
Sau đó lại mỉm cười nói: “Thiện à, chuyện này cứ cho qua đi, đều là người một nhà, cần gì phải nói xin lỗi chứ.”
Nói xong, bà ta cầm cái đũa gắp một miếng thịt gà kho bỏ vào trong chén của Dương Dương, sau đó lại lộ ra bộ mặt hiền từ mà nói: “Dương Dương, thật ra thì bà nội cũng không phải nói mẹ của con không tốt. Đây là thịt gà mà con thích ăn này, con nhanh ăn đi.”
Lúc này Trình Trình mới đá Dương Dương một cái ở dưới bàn, kêu cậu nói một câu thì việc này sẽ xem như xong.
Dương Dương nhìn Trình Trình, rồi lại nhìn Giang Tuệ Tâm, sau đó dùng giọng nói rất nhỏ mà nói một câu: “Cảm ơn bà nội.” Sau đó liền cắm đầu ăn cơm.
Giang Tuệ Tâm mỉm cười, tiếp tục nói với mọi người: “Được rồi, mọi người dùng cơm đi, dùng cơm đi. Tối nay nghỉ ngơi tốt một chút, phải giữ vững tinh thần, ngày mai chính là chuyện mừng của nhà họ Bắc Minh chúng ta.”
…
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!