CHƯƠNG 373: QUAN TÒA ĐẾN RỒI
Lão Dư quay đầu nhìn trợ lí đã đi xa, ông ta nhỏ tiếng nói với Bắc Mịnh Diệp Long: “Cậu Tử Du, là người làm lâu năm trong Bắc Minh thị, tôi có lời không thể không nói, hôm nay cậu ở bên dưới đàm phán với họ, quá hấp tấp rồi. Bây giờ họ chuẩn bị mời luật sư tố cáo Bắc Minh tổng. Cậu nói chuyện này có phải đã làm quá mức rồi không.”
Bắc Mịnh Diệp Long chậm rãi uống cà phê: “Chủ quản Dư, ông cứ yên tâm đi. Tôi không chỉ là một nhân viên của bộ hận thiết kế. Đừng quên thân phận khác của tôi cổ đông lớn thứ hai của Bắc Minh thị, tôi cũng có quyền không để cho lợi ích của Bắc Minh thị bị tổn thất. Ai gây ra chuyện, tự mình gánh lấy.”
Lời Bắc Mịnh Diệp Long vừa nói ra, lão Dư nhất thời sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh.
Đây là cháu trai giúp chú giải quyết chuyện sao, đây rõ ràng là kiếm chuyện.
Lão Dư đã nói đến mức này, chuyện giữa người trong nhà họ Bắc Minh, người ngoài vẫn không nên nhúng tay vào tốt hơn.
Nghĩ đến đây, lão Dư cẩn thận nói một câu: “Cậu Tử Du, tôi còn có việc chưa làm xong, cậu từ từ uống.”
Bắc Mịnh Diệp Long vừa nghe, lập tức đặt ly cà phê lên trên bàn công tác: “Lão Dư, có chuyện gì ông cứ bảo tôi đi làm, ông là nhân viên lâu năm của Bắc Minh thị, sao có thể cho để ông làm những việc phức tạp này, ông chỉ cần nắm mấy chuyện lớn là được rồi.”
Lời của Bắc Mịnh Diệp Long dọa lão Dư sợ run người: “Cậu Tử Du, việc này không vội, cậu trước nói rõ ràng với Bắc Minh tổng rồi giúp tôi cũng không muộn.”
Bắc Mịnh Diệp Long gật gật đầu: “Được rồi, tôi đi lên nói chuyện đã xảy ra với Bắc Minh tổng, đi xuống lại giúp ông.”
Nói xong, anh ta uống hết cà phê còn lại. Rời khỏi bộ phận thiết kế, dặn hai vệ sĩ cận thân ở đây chờ, một mình anh ta đi lên.
Bắc Minh Thiện lúc này đang xem xét những văn kiện trợ lý đưa tới.
Chợt nghe điện thoại công ty cạnh bàn công tác vang lên.
Anh bắt máy: “Chuyện gì?”
Tiếng trợ lý vang lên: “Bắc Minh tổng, cậu Tử Du đến đây.”
“Ừ, cho cậu ta vào.” Bắc Minh Thiện nói xong, cúp máy.
Hình Uy nghe cậu Tử Du đến, anh ta thấy đây là chuyện giữa hai chú cháu, một người ngoài như mình luôn nghe không tiện, vì vậy anh ta xoay người đi ra ngoài.
Bắc Minh Thiện thấy Hình Uy như vậy, liền biết anh ta nghĩ gì: “Cậu không cần đi, ở đây được rồi.”
Hình Uy vừa nghe, cũng chỉ đành ở lại bên cạnh ông chủ.
Lúc này, cửa văn phòng Bắc Minh Thiện vừa mở ra, Bắc Mịnh Diệp Long vẻ mặt thoải mái phóng khoáng đi vào.
Không đợi Bắc Minh Thiện lên tiếng, anh ta đi đến trước bàn công tác, kéo ra một cái ghế dựa ngồi xuống.
Bắc Minh Thiện thấy Bắc Mịnh Diệp Long cũng không hề tức giận, chỉ thuận miệng nói một câu: “Sao lại không mang vệ sĩ của cậu đi lên?”
Bắc Mịnh Diệp Long ngả ngớn cười: “Mọi người trong tập đoàn đều biết tôi đến đây, tôi hà cớ gì phải dẫn theo người đến gặp chú Hai chứ.”
Nói xong anh ta lại nhìn lướt qua Hình Uy đứng bên cạnh Bắc Minh Thiện, sau đó cười lạnh lùng với Bắc Minh Thiện: “Xem ra chuyện vừa rồi ở dưới, chú đều biết rồi.”
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Gan của cậu, tôi rất thưởng thức, nhưng tôi muốn nghe cách nghĩ của cậu như thế nào.”
“Ha ha, được Chú Hai khen một câu, tôi thật sự vừa mừng vừa lo. Cách nghĩ thì tôi không dám nói, tôi chỉ là không muốn tập đoàn tổn thất bất cứ thứ gì. Về phần chuyện là do ai gây ra, vậy người đó tự mình giải quyết, đừng ảnh hưởng công việc thường ngày của Bắc Minh thị.” Từng lời nói Bắc Mịnh Diệp Long chữ nào cũng có ý đâm chọt.
Đừng nói là Bắc Minh Thiện, chính Hình Uy nghe cũng cau mày. Anh ta không ngờ, cậu Tử Du trước kia là người ôn hòa ra sao, mà bây giờ lại giống như thay đổi thành người khác vậy.
Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhìn Bắc Mịnh Diệp Long hồi lâu không nói gì.
Bắc Mịnh Diệp Long cũng không yếu thế nhìn chằm chằm Bắc Minh Thiện.
Chú cháu hai người cứ đấu như vậy, bầu không khí trong văn phòng căng thẳng lên.
Sau nửa tiếng, điện thoại cạnh bàn công tác vang lên, phá vỡ cục diện bế tắc.
Bắc Minh Thiện nhắc điện thoại, chợt nghe trợ lý nói: “Bắc Minh tổng, đã có phóng viên tự nhận là bị anh phá hư camera đến tòa án kiện anh rồi. Anh xem chuyện này nên làm gì bây giờ?”
Bắc Minh Thiện hơi chau mày: “Tôi biết rồi.” Nói xong cúp điện thoại.
Bắc Mịnh Diệp Long vô cùng thoải mái đứng lên, nhìn anh lạnh lùng cười: “Chú Hai, xem ra này mấy ngày này chú sẽ vội lắm, tôi sẽ không ở trong này quấy rầy chú, chúc chú có thể thắng vụ kiện này.”
Bắc Minh Thiện nhìn Bắc Mịnh Diệp Long, nói một câu: “Làm tốt chuyện của cậu, chuyện khác đừng nhúng tay vào, tốt nhất đừng nhiều chuyện, liên lụy bản thân. Không tiễn.”
Hình Uy thấy bộ dạng đáng đánh đòn của Bắc Mịnh Diệp Long lúc rời đi, thật sự hận không thể dạy dỗ anh ta một chút, nhưng lại ngại anh ta là người nhà Bắc Minh.
Anh ta xoay người nói với Bắc Minh Thiện: “Ông chủ, chuyện đã nháo tới mức này, chúng ta có phải cũng nên bàn bạc đối sáchvới luật sư của chúng ta?”
Bắc Minh Thiện nghĩ nghĩ: “Cậu đi tìm Vân Chi Lâm, để họ nhận vụ kiện này, hơn nữa Cố Hạnh Nguyên phải theo từ đầu đến cuối.”
Lúc Hình Uy xoay người đi ra ngoài, Bắc Minh Thiện lại nhớ ra một chuyện, gọi anh ta trở lại: “Đúng rồi, cho Cố Hạnh Nguyên một chiếc xe, còn có tài xế nữa. Xe liền lấy tạm một chiếc trong gara của tôi đi, qua mấy ngày lại đi tìm cho cô ấy một chiếc phù hợp.”
Hình Uy nhăn mặt, một là không hiểu rõ ý của ông chủ, hai là anh cũng biết chút ít tính tình của Cố Hạnh Nguyên, cô sẽ không nhận chịu đồ người khác tặng, nhất là ông chủ: “Ông chủ, nếu cô ấy không nhận thì làm sao?”
Bắc Minh Thiện nghĩ nghĩ nói: “Cậu nói với cô ấy, chiếc xe này là để cô ấy tiện đưa đón hai đứa con. Nhưng tôi nhớ kĩ năng lái xe của cô ấy không tốt lắm, vì để an toàn nên cố ý tìm một tài xế có kinh nghiệm lái xe.”
Hình Uy gật đầu: “Ông chủ nếu không có việc khác, em đi đây.”
Bắc Minh Thiện gật đầu.
Từ miệng hai đứa nhỏ biết ông cụ Bắc Minh ngoài ý muốn qua đời, trong lòng Cố Hạnh Nguyên rất buồn.
Mặc kệ trước đây ông đối xử với cô thế nào, nhưng cuối cùng ông vẫn đối xử tốt với cô.
Buổi tối cô ôm Cửu Cửu ở trong phòng ngủ, nhưng nói thật cô hơi khó ngủ, nhớ lại ông cụ Bắc Minh từng uy phong khắp nơi, đến cuối cùng lấy phương thức như vậy rời đi. Không thể không cảm thán cuộc sống biến đổi vô thường.
Trình Trình và Dương Dương đều ở trong phòng ngủ, may mà ghế của cô có thể gắp thành giường cho hai người, vừa đủ hai đứa nhóc kia ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Hạnh Nguyên dậy sớm chuẩn bị xong bữa sáng cho mọi người. Tiếp theo Vân Chi Lâm liền lái xe tới đón Cố Hạnh Nguyên đi làm.
Lên xe, Vân Chi Lâm tiện tay đưa tờ báo cho Cố Hạnh Nguyên: “Em xem cái này.”
Cố Hạnh Nguyên nhận tờ báo mở ra đọc, tiêu đề lớn khiến cô cau mày.
Vân Chi Lâm lái xe, cười lạnh nói: “Truyền thông cũng thật biết mượn đề tài để phát huy.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn tấm hình trên báo, hình ảnh Bắc Minh Thiện phá camera và xe hoa. Trong lòng cô rất hiểu cảm giác của anh lúc đó.
Cô đóng tờ báo lại, tùy ý để nó ở một bên, cũng không nói gì.
Dọc đường đi, ngày thường đi làm, họ không ngừng cười nói, nhưng một đường ngày hôm nay lại luôn im lặng.
Xe Vân Chi Lâm dừng ở chỗ đậu xe ven đường ở bên ngoài công ty luật, hai người vừa xuống xe, chợt nghe phía sau có người gọi họ.
“Anh Vân, cô Cố, hai người chờ một chút.” Hai người nhìn lại, Hình Uy từ chiếc BMW M6 Grand Coupe màu đỏ mới nhất chạy đến.
Vân Chi Lâm hơi nghi ngờ nói: “Anh ta tới này làm gì?”
Sau khi Hình Uy nói mấy câu với người trên xe, anh ta đi đến trước mặt Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên, lễ phép gật đầu: “Anh Vân, cô Cố. Có một đơn kiện muốn bàn với hai người.”
Vân Chi Lâm gật gật đầu: “Chỗ này nói chuyện không tiện, mời anh Hình đi lên rồi nói.”
Nói xong ba người lên lầu, đi tới công ty luật của Vân Chi Lâm.
Đi vào văn phòng Vân Chi Lâm, Vân Chi Lâm đặt túi của mình trên bàn công tác, ngồi lên ghế làm việc của anh ta, sau đó chỉ vào hai chiếc ghế trước bàn công tác nói với Hình Uy: “Anh tự nhiên ngồi đi.”
Sau khi Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy ngồi xuống, Hình Uy nói: “Anh Vân, không biết anh có nghe chuyện của ông chủ tôi ở bệnh viện hôm qua không?”
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên nhìn nhau một cái, sau đó nói: “Tôi cũng là sáng sớm hôm nay mới biết.”
Hình Uy hơi chần chờ, nói tiếp: “Là như vậy, hiện tại phóng viên bị ông chủ phá hư thiết bị đã kiện ông chủ. Ý của chúng tôi là muốn nhờ mọi người nhận vụ kiện này.”
Vân Chi Lâm mỉm cười: “Anh Hình, các anh đây là nói giỡn đi. Theo tôi được biết dưới tay Bắc Minh tổng có rất nhiều luật sư giỏi có thể giúp anh ấy, cần gì đến tìm chúng tôi.”
Nói tới đây sắc mặt anh ta thay đổi: “Hay là nói, vụ án này của các anh không đáng dùng những luật sư kia, giao cho chúng tôi là được rồi?”
Vân Chi Lâm nói chuyện thật đúng là đủ độc, Hình Uy liên tục xua tay: “Anh Vân anh đừng hiểu lầm, chỉ là ông chủ cảm thấy án kiện này là việc cá nhân, không thuộc về phục vụ của luật sư công ty.”
“A, ông chủ của anh khá là công tư phân minh à. Nếu như vậy, chúng tôi liền nhận.” Vân Chi Lâm xem như đáp ứng rồi.
“Cám ơn.” Hình Uy cảm ơn liên hồi, sau đó nói nói: “Ông chủ còn có một điều kiện, cô Cố phải theo vụ án này từ đầu đến cuối.”
Cố Hạnh Nguyên nghe thì thấy rất bất ngờ, cô kinh ngạc nhìn Hình Uy.
Vân Chi Lâm nhưng thật ra cười: “Nguyên Nguyên, em không cần hỏi vì sao, dù sao em đã muốn đi vào ngành luật, cần tiếp xúc với nhiều án kiện hơn. Nếu Bắc Minh tổng nguyện ý làm chuột bạch, vậy em cũng đừng từ chối. Cứ quyết định như vậy, anh giao luật sư Vương nhận vụ án này, em làm trợ lý của anh ta.”
Cố Hạnh Nguyên đành phải gật đầu.
Vân Chi Lâm cầm điện thoại nội bộ lên: “Mời luật sư Vương đến văn phòng tôi một chút.”
Không đến hai phút sau, cửa văn phòng Vân Chi Lâm bị đẩy nhẹ ra, một người đàn ông nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi đi đến: “Anh Vân, anh tìm tôi có việc?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!