CHƯƠNG 374: “QUÀ” QUA LẠI
Vân Chi Lâm mỉm cười: ” Anh Hình vụ án trong tay tôi rất nhiều, căn bản rút không ra thời gian. Không bằng anh đi về trước cấp anh Bắc Minh nói một chút. Nếu anh ấy không đồng ý, thì coi như hôm nay anh không có tới.”
Hình Uy biết tính tình ông chủ, vội vàng khoát tay áo: “Anh Vân, anh an bài luật sư này cũng được, cứ quyết định như vậy. Nhưng trước đó phải ký kết một phần thoả thuận, nếu ra tòa thua, các anh phải bồi thường cho đương sự, cũng chính là ông chủ của tôi anh Bắc Minh Thiện.”
Nói xong, Hình Uy lấy từ trong túi mình ra một phần thỏa thuận, đặt lên trên bàn công tác của Vân Chi Lâm.
Vân Chi Lâm tiện tay cầm lấy lật vài tờ trong thỏa thuận, khóe miệng hơi nhếch lên.
Sáng sớm hôm nay sau khi Vân Chi Lâm nhìn thấy tin tức này, liền phân tích sự việc.
Thật ra vụ kiện của Bắc Minh Thiện, không phải không thể thắng, liền xem vấn đề theo góc độ nào phát sinh.
“Được rồi, cứ như vậy đi.” Nói xong anh ta vươn tay lấy một cây bút trong ống đựng bút, ký tên lên thỏa thuận.
“Chi Lâm, khoan đã.” Cố Hạnh Nguyên ở một bên cuối cùng không thể ngồi yên.
“Có vấn đề gì sao?” Vân Chi Lâm dừng bút, nhìn Cố Hạnh Nguyên.
Mạc Hạnh chần chờ: “Chi Lâm, anh giao vụ kiện này cho bọn em, nhưng lại đồng ý điều kiện hà khắc như vậy. Có nắm chắc như vậy sao?”
Vân Chi Lâm mỉm cười: “Hai người dũng cảm làm đi, có việc gì anh gánh: ” Nói xong, anh ta cầm bút ký tên mình.
Thỏa thuận ký xong, Vân Chi Lâm đưa thỏa thuận cho Hình Uy.
Hình Uy bỏ thỏa thuận vào túi cá nhân mang theo của mình, sau đó đứng lên vươn tay: “Anh Vân, chúc cho hợp tác lần này của chúng ta thành công.”
Vân Chi Lâm không có vươn tay, tuy anh ta và Bắc Minh Thiện có quan hệ thân thích, nhưng luôn dè dặt Bắc Minh Thiện, nhất là chuyện của Cố Hạnh Nguyên.
“Được rồi, anh Hình nếu không việc gì nữa, nơi này của tôi còn rất nhiều việc phải làm. Không có thời gian tiếp đãi anh nữa.”
Vân Chi Lâm đây là đang đuổi khách đi.
Hình Uy gật đầu: “Anh Vân, anh cứ vội chuyện của anh, tôi có chuyện muốn nói với cô Cố, chúng tôi đi ra ngoài đây.”
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe còn có chuyện của cô, cô đã phân rõ giới hạn với Bắc Minh Thiện rồi mà, còn có gì để nói nữa.
Nhưng nếu Hình Uy đã nói, không ngại nghe một chút rốt cuộc lần này Bắc Minh Nhị lại giở trò gì.
Suy nghĩ, cô đi ra khỏi văn phòng Vân Chi Lâm với Hình Uy: “Được rồi có chuyện gì nói ở đây đi, ông chủ của anh còn có lời gì muốn anh chuyển đến cho tôi?”
Hình Uy nhìn xung quanh, người ở đây không ít: “Cô Cố, chỗ này của các cô có chỗ nào có thể nói chuyện riêng không.”
Cố Hạnh Nguyên xoay người mang Hình Uy đi tới phòng họp, cùng lúc đó, người đến cùng với Hình Uy cũng đi theo vào phòng họp.
Cố Hạnh Nguyên đóng cửa: “Nơi này yên tĩnh rồi, nói đi có chuyện gì?”
Hình Uy đặt chìa khóa xe lên bàn: “Đây là ông chủ bảo tôi đưa cho cô.”
Cố Hạnh Nguyên mặt nhăn nhíu mày, lập tức nghiêm túc nhìn Hình Uy: “Đây là có ý gì? Anh cũng nên biết rõ, lúc đầu anh ta cho tôi một căn biệt thự tôi cũng không lấy, chiếc xe này tôi sẽ lấy sao.”
“Cô Cố, cô hiểu lầm. Xe này là ông chủ đưa cho cô để đưa đón hai đứa con trai. Biệt thự cô không nhận ông chủ hiểu, nhưng xe nhất định phải nhận lấy. Dù sao ông chủ cũng là ba của hai đứa bé, ba vì con làm chút chuyện, cô không thể không nhận à.”
Hình Uy nói như vậy Cố Hạnh Nguyên không thể nào từ chối, nhưng cô lại thấy người đứng bên cạnh Hình Uy.
Chỉ thấy người này có vẻ hơn năm mươi tuổi, nhưng đôi mắt lại rất có tinh thần.
Cố Hạnh Nguyên hỏi Hình Uy: “Người này là?”
“Người này là tài xế của ông cụ Bắc Minh, chú Khôn, ông ấy mười mấy tuổi thì đã đi theo ông cụ.” Hình Uy nói.
“Tôi biết lái xe mà, thật ra anh ấy không cần phái tài xế tới.” Cố Hạnh Nguyên nghĩ nhà mình nhỏ như vậy, tiền lương bây giờ cũng chỉ đủ dùng, làm sao thuê nổi tài xế.
Hình Uy cũng hiểu băn khoăn của Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố, cô không cần lo, tiền thuê tài xế do ông chủ trả. Chính vì anh ấy biết kĩ năng lái xe của cô không tốt, nên vì an toàn của mọi vẫn nên để chú Khôn lái. Kỹ thuật lái xe của ông ấy rất giỏi, ông chủ học lái xe cũng là do ông ấy dạy.”
Chú Khôn lúc này cũng tiếp lời nói: “Đúng vậy, cô Cố. Từ sau khi ông cụ Bắc Minh qua đời, tôi cũng không muốn làm phiền cậu chủ. Nhưng cậu chủ không đành lòng để tôi đi, vì vậy mới phái tôi đến chăm sóc con trai cậu ấy.”
Cố Hạnh Nguyên buồn rầu: “Chú Khôn, không phải tôi không muốn nhận chú, chỉ là nhà tôi rất nhỏ, không có chỗ ở.”
Hình Uy vội vàng nói: “Cô Cố, chuyện đó cô không cần lo, chú Khôn mỗi ngày phụ trách đưa đón cô và hai đứa bé, bình thường còn có thể dạy cô lái xe, đến lúc cô học được rồi ông ấy sẽ không ở lại nữa. Trong khoảng thời gian này, chú Khôn vẫn sẽ ở nhà cũ của nhà Bắc Minh.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Đã như vậy, liền làm phiền chú Khôn. Trong khoảng thời gian này chú chờ ở phòng trà nước đi.”
Chú Khôn mỉm cười: “Không sao.”
“Cô Cố, nếu mọi chuyện đã nói xong tôi đi về trước nói với ông chủ, sắp xếp thời gian cho cô và luật sư Vương đi gặp ông chủ, bàn cụ thể về tình huống của vụ kiện.” Hình Uy nói xong xoay người rời khỏi công ty luật của Vân Chi Lâm.
Bắc Mịnh Diệp Long đi ra từ văn phòng của Bắc Minh Thiện. Anh không về bộ phận thiết kế, mà lái xe đi tới một quán cà phê.
Phục vụ bưng một ly cà phê cho anh ta: “Mời thiếu gia Bắc Minh uống từ từ.”
Anh ta cầm lấy điện thoại gọi cho người đàn ông đội mũ lưỡi trai.
“Thiếu gia Bắc Minh, có việc làm sao?” Người đàn ông đội nón lưỡi trai đang ngồi trong phòng ở tòa nhà đối mặt Bắc Minh Thị.
Bắc Mịnh Diệp Long đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện phá camera và bao vây tập đoàn Bắc Minh thị sáng nay, đều do ông làm phải không?”
Người đàn ông đội nón lưỡi trai cười ha hả: “Thiếu gia Bắc Minh, cậu chỉ nói đúng một nửa. Ta chỉ kích động phóng viên đi bao vây tập đoàn Bắc Minh thị. Nhưng biểu hiện của cậu cũng rất tốt ạ, biết lợi dụng cơ hội đả kích Bắc Minh Thiện.”
Bắc Mịnh Diệp Long nghiêm mặt: “Tôi nói cho ông biết, tôi muốn tiến hành một trận đấu công bằng với anh ta, không phải dựa vào những thủ đoạn nhỏ đó. Hơn nữa như vậy căn bản không thể lung lay địa vị của anh ta.”
“Hiểu rồi, những chuyện còn lại để tôi lo, cậu cứ chờ cơ hội quyết đấu công bằng với anh ta đi.” Người đàn ông đội nón lưỡi trai nói xong liền cúp điện thoại.
Hình Uy về tới văn phòng của Bắc Minh Thiện rất nhanh, anh kể lại mọi chuyện ở côn ty luật Vân Chi Lâm cho Bắc Minh Thiện nghe.
Bắc Minh Thiện ngồi trên ghế, nhìn ngắm cây bút trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Vân Chi Lâm người này, không ngoài dự đoán muốn làm khó tôi.”
Hình Uy vội vàng nói theo: “May mà ông chủ đưa tôi thỏa thuận này để ước thúc anh ta. Chẳng qua anh luật sư anh ta phái thật sự là. ..” Nói tới đây, Hình Uy nhíu mày.
Bắc Minh Thiện nhìn ra Hình Uy đang lo lắng cái gì.
Nhưng anh không để ý này đó: “Cậu nhanh chóng sắp xếp thời gian, báo cho họ đến đây bàn về vụ kiện là được rồi.”
Hình Uy đành phải gật đầu.
Một lát sau, anh ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Ông chủ, về hậu sự của ông cụ Bắc Minh, đã chuẩn bị đưa linh cữu của ông ấy đặt ở phần mộ gia tộc, bên cạnh cô Phương. Anh thấy an bài như thế nào?”
Bắc Minh Thiện gật đầu: “An bài như vậy cũng tốt, hai anh em họ tuy không qua lại, nhưng luôn có liên hệ máu mủ và tình nghĩa. Hiện giờ họ đều đã qua đời, hết thảy xem như có thể hiểu.”
“Kia chúng tôi sẽ an bài qua bốn mươi chín ngày của ông cụ mới an táng.” Hình Uy nhìn ông chủ nói.
Bắc Minh Thiện gật đầu, sau đó anh nói với Hình Uy: “Chúng ta đi bệnh viện trước đi, thăm dì Tâm.”
Bênh viện ở trung tâm thành phố A, Hình Uy đậu xe, xuống xe mở cửa cho Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện xuống xe, hai người đi tới phòng bệnh VIP của Giang Tuệ Tâm.
Bắc Minh Đông đẩy hết toàn bộ công việc của mình, toàn tâm toàn ý chiếu cố mẹ.
Lúc Bắc Minh Thiện tới đây, Giang Tuệ Tâm vừa mới ngủ.
Bắc Minh Đông nhẹ nhàng đi ra phòng bệnh, đi vào phòng quan sát.
“Sức khỏe dì Tâm như thế nào?” Bắc Minh Thiện nhìn Giang Tuệ Tâm trong phòng, bà ngủ rất bình yên.
“Sức khỏe của mẹ em không có gì đáng ngại, nhưng có lúc tinh thần hoảng loạn.” Bắc Minh Đông nói xong nhíu mày.
“Bác sĩ nói như thế nào?”
Bắc Minh Đông thở dài một hơi: “Bác sĩ nói bởi vì tinh thần đã chịu kích động nên mới bị như vậy, uống thuốc trước xem sao.”
Bắc Minh Thiện xoay người nói với Hình Uy: “Cậu đi tìm chuyên gia giỏi nhất về phương diện này tới nhất định phải trị khỏi cho dì Tâm.”
Hình Uy trả lời rồi xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại.
Bắc Minh Đông nhìn Bắc Minh Thiện, tay vỗ vỗ bờ vai của anh, cảm kích nói: “Cám ơn.”
“Đều là người trong nhà khách sáo gì chứ.”
Một lát sau Hình Uy cầm điện thoại đi đến: “Ông chủ, đã liên hệ với chuyên gia, mấy ngày nữa họ sẽ hội chẩn cho bà Bắc Minh.”
Bắc Minh Thiện gật đầu, nhìn đồng hò của mình, sau đó nói với Bắc Minh Đông: “Em ở đây chăm sóc dì Tâm thật tốt, người hầu sẽ đưa đồ ăn và canh bổ cho hai người. Anh có chút chuyện, đi trước.”
Bắc Minh Đông gật đầu, nhìn họ rời khỏi phòng bệnh.
Bắc Minh Thiện và Hình Uy chậm rãi đi trên hành lang, Hình Uy hỏi: “Ông chủ, chúng ta chuẩn bị đi đâu?”
Bắc Minh Thiện suy tư một chút: “Tôi muốn đi thăm ba tôi.”
Nói xong, hai người xoay người đi về hướng nhà xác.
Hai tầng dưới cùng, Bắc Minh Thiện và Hình Uy vừa ra thang máy, lập tức có một cơn gió lạnh thổi tới.
Một hành lang thẳng tắp đi tới nhà xác, nơi này không có ai cả, im lặng đến mức họ có thể nghe tiếng bước chân của mình.
Trước khi Hình Uy đi đến nhà xác, đã muốn gọi điện thoại sắp xếp ổn thỏa.
Khi họ đẩy cửa ra đi vào, đã có bác sĩ chờ ở đây.
Bác sĩ này dáng người cũng không cao, mặc quần áo màu lam nhạt, trên đầu dội nón và đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!