CHƯƠNG 412: GIÔNG TỐ ẬP ĐẾN
Năm món ăn khác cùng món ‘Phúc Thọ Toàn’ mà anh ta gọi dưới sự đốc thúc của ông chủ thì chẳng mấy chốc đã được bưng lên.
Không tới mười phút sau cửa phòng lại mở ra, ông Dư bước đến.
“Chủ quản Dư, mời ngồi.” Bắc Minh Diệp Long tiện tay chỉ vào một chiếc ghế ngồi.
Chủ quản Dư cười nói: “Có lỗi quá, để cậu Bắc Minh đợi lâu rồi.”
Bắc Minh Diệp Long cười cười khoát tay: “Thật ra tôi cũng chỉ vừa mới tới thôi. Tan làm rồi, giữa hai chúng ta cũng không còn quan hệ cấp trên cấp dưới gì hết, đừng khách sáo, ông cứ nếm thử xem đồ ăn ở đây thế nào.”
“Được được, để tôi thử xem, tôi thử xem.” Ông Dư gật đầu rồi cầm đôi đũa lên.
Không lâu sau, các món ăn trên bàn cũng đã ăn gần hết.
Bắc Minh Diệp Long buông đũa, anh nhìn thoáng qua ông Dư rồi nói: “Chủ quản Dư, đồ ăn ở đây cũng khá ổn đấy chứ.”
Nói là đến ăn cơm song ông Dư vẫn luôn lo lắng đề phòng, trong lúc ăn ông cũng có hỏi anh ta vài lần là có chuyện gì muốn nói, song anh chỉ cười cười chứ không nói lời nào.
Bây giờ cơm nước cũng xong cả rồi, ông ta buông đũa rồi nhìn về phía Bắc Minh Diệp Long: “Cậu Diệp Long, có chuyện gì xin cậu cứ nói thẳng đi.”
Nghe ông Dư nói thế thì Bắc Minh Diệp Long cũng không giả đò tiếp làm gì, anh ta cầm lấy ly nước trước mặt lên uống một ngụm rồi nhìn ông nói: “Chủ quản Dư, ông cũng coi như là thành viên lâu năm cốt cán của Bắc Minh thị. Tôi có vài điều này muốn nói với ông.”
Bắc Minh Diệp Long lại cầm đũa gắp một hạt đậu phộng cho vào miệng: “Tôi muốn sau này ông hãy theo làm việc cho tôi, ông thấy sao?”
Mới đầu nghe anh nói vậy thì ông cũng không hiểu ý anh lắm, chỉ cười trừ rồi nói: “Cậu Bắc Minh, cậu chưa uống rượu mà đã say rồi à, không phải tôi trước giờ vẫn luôn làm việc cho Bắc Minh thị sao?”
Bắc Minh Diệp Long vung tay lên: “Bây giờ Bắc Minh thị đang nằm trong tay chú hai, tôi muốn ông theo tôi, để phòng thiết kế trở thành thế lực của tôi.”
Ông Dư chau mày, mặt cúi gằm.
Ông ta đương nhiên biết anh đang có ý gì, rõ rành rành là muốn chia tách công ty mà. Lúc trước khi thấy Bắc Minh Diệp Long gọi tới thì ông đã biết ngay bữa cơm này là một cạm bẫy rồi, nhưng thật sự ông cũng không ngờ anh ta lại có ý nghĩ như vậy trong đầu.
Xem ra lần này Bắc Minh Diệp Long rất quyết tâm. Một bên là người cầm quyền Bắc Minh Thiện, một bên lại là con cháu nhà họ Bắc Minh.
Ông Dư thấy khổ không nói nổi, hai người họ tranh đấu trong gia đình thì việc gì phải kéo ông ta vào chứ, bây giờ đúng là tên đã lên dây rồi.
Ông ta dè dặt ngẩng đầu lên, vừa lúc đụng phải ánh mắt Bắc Minh Diệp Long đang nhìn mình, ông ta khẽ run lên, sau đó lại cúi gằm mặt.
Rõ ràng là nếu ông ta không tỏ rõ thái độ thì rất khó mà thoát thân được.
Nghĩ vậy ông ta cũng cầm lấy ly nước của mình rồi uống một hơi hết sạch.
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Bắc Minh Diệp Long: “Cậu Bắc Minh, tôi chỉ là người đi làm công thôi. Tôi cũng rất có tình cảm với Bắc Minh thị, nấy năm nay chủ tịch Bắc Minh cũng rất cất nhắc tôi. Bây giờ ông cụ Bắc Minh chỉ vừa mới qua đời thôi, tôi không thể nào quyết định nhanh như vậy được.”
Bắc Minh Diệp Long cũng hiểu được ý của ông ta, rõ ràng ông ta không muốn đi theo làm việc cho anh. Tuy trong lòng thấy có hơi bực bội song trên khuôn mặt anh vẫn giữ nụ cười tươi: “Ha ha, chủ quản Dư, không sao hết, ông đừng để trong lòng làm gì. Tôi chỉ tiện mồm nói thôi. Bắc Minh thị có một cốt cán trung thành như ông, với tư cách là người nhà họ Bắc Minh tôi cũng thấy rất vui. Nào, chúng ta ăn tiếp đi.”
Ông Dư đâu còn lòng dạ gì mà ngồi đây ăn tiếp nữa, ông ta đứng dậy, miệng nói: “Cậu Bắc Minh, cảm ơn cậu đã nhiệt tình chiêu đãi tôi. Ngại quá, tôi vẫn còn vài việc cần xử lí, tôi đi trước đây. Cậu Bắc Minh cứ từ từ dùng bữa.” Nói rồi ông ta quay lưng đi thẳng khỏi phòng.
Bắc Minh Diệp Long quay đầu nhìn về phía cửa phòng, mắt anh khẽ híp lại. Rồi sau đó anh quay người đi chậm rãi nhấm nháp đồ ăn trên bàn.
Sau ngày tang lễ của ông cụ Bắc Minh, mọi người trải qua một khoảng thời gian êm đềm. Bắc Minh Thiện ngày ngày đi làm rồi tan làm, vội vàng xã giao với người này người kia.
Tuy các bài báo vẫn ít nhiều gì có xu hướng nhằm vào anh, nhưng hầu hết là lôi chuyện cũ ra nói thôi. Vậy nên điều đó chẳng ảnh hưởng tới anh mảy may.
Cố Hạnh Nguyên vẫn ở công ty luật sư của Vân Chi Lâm, đã không còn vị luật sư vô lý họ Vương kia chắn đường, công việc của cô cũng coi như được trôi chảy, không bao lâu sau cô đã thuận lợi lấy được giấy phép hành nghề. Cô bây giờ đã được xem như là một vị luật sư thực thụ rồi.”
Trình Trình và Dương Dương mỗi ngày chỉ có thể gặp nhau trên trường học thôi. Dương Dương cũng chỉ lèm bèm bà nội ngày nào cũng xụ mặt với cậu bé, còn cái người kì cục kia nữa, bây giờ cứ đứng bên bà nội miết, làm cậu bé không chỉ thấy khó ở mà còn rất đau đầu.
Chỉ có khi giáo viên Lạc tới dạy kèm thì cậu mới thấy vui hơn đôi chút.
Chuyện này thì Trình Trình cũng không thể làm gì hơn, cậu chỉ có thể dỗ dành dặn Dương Dương đừng gây sự, đừng làm ba thêm phiền nữa.
Bởi vì hôm đưa ông nội cậu cũng lờ mờ nhận ra hình như Bắc Minh Diệp Long đang chống đối ba cậu.
Dương Dương vỗ ngực nói Trình Trình hãy cứ yên tâm đi.
Từ sau khi ăn xong bữa cơm với chủ quản Dư, Bắc Minh Diệp Long dường như không còn giống với trước kia nữa, anh không còn nghênh ngang như trước.
Nhưng anh càng như vậy lại càng khiến chủ quản Dư hốt hoảng hơn, lý do thì chính ông cũng không rõ lắm.
Cho đến một hôm, bỗng có vài anh công an mặc đồng phục xuất hiện trước cửa phòng thiết kế.
Người dẫn đầu là một anh công an tuổi chừng ba mươi, anh ta nói: “Ai là chủ quản?”
Ông Dư đang ở phòng làm việc phân công công việc hôm nay cho nhân viên.
Ông ta nghe có người tìm mình, quay ra lại thấy mấy người mặc đồng phục công an thì liền linh cảm có chuyện chẳng lành.
Không phải chỉ mỗi ông ta cảm thấy kỳ lạ, đến cả Bắc Minh Diệp Long cũng thấy có chút ngạc nhiên. Nếu không có chuyện gì thì mấy người kia sẽ không tới phòng thiết kế làm chi, chẳng lẽ có người nào đó trong phòng thiết kế gặp chuyện rồi?
Anh ta nhìn ông Dư đi về phía mấy người kia, vẻ mặt ông có chút căng thẳng, đưa bọn họ vào trong văn phòng của mình.
Những người trong phòng công tác thấy thế thì cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì, ai nấy đều đang xì xầm bàn tán.
Sau khi đã đi vào trong văn phòng thì ông Dư vội cười nói với mấy người kia: “Tôi chính là chủ quản ở đây, họ Dư. Không biết hôm nay mọi người tới đây làm gì, tôi có thể giúp gì không?”
Người đầu tiên lên tiếng chính là anh công an đi đầu kia, anh ta nheo mắt quan sát ông Dư một lúc rồi nói: “Chúng tôi là đội điều tra tội phạm kinh tế. Ông có biết tập đoàn Gia Mậu không?”
Ông Dư nghe việc này có liên quan tới vụ án kinh tế thì vô thức nhíu mày. Nhưng rồi vẫn gật đầu với bọn họ, nói: “Tất nhiên là biết, bọn họ đang hợp tác với công ty chúng tôi.”
Anh công an đi đầu lại nghiêm mặt nói tiếp: “Bọn họ tố cáo ông, nói ông bán một số thiết kế đã ký kết với họ bán cho các công ty khác. Vì thế nên mong ông hãy đi theo chúng tôi để phục vụ cho việc điều tra.”
Ông Dư nghe anh ta nói vậy thì thấy mình còn oan hơn cả Thị Kính, ông ta cau mày nhìn anh ta rồi nói: “Tôi đã làm việc ở đây từ rất lâu rồi, nào có làm chuyện như vậy chứ? Nhất định là có người vu oan cho tôi.”
“Có oan hay không thì chúng tôi cũng phải đưa ông về điều tra rồi mới kết luận được, bây giờ ông thu dọn đồ đạc rồi đi cùng chúng tôi.” Anh công an kia nói xong liền quay qua ra hiệu bảo hai người đứng cạnh mau áp giải ông Dư đi.
Ông Dư thở dài, đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống, ngồi yên cũng dính mà. Ông ta khoát tay rồi nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không trốn đâu, giờ tôi sẽ đi với các anh.”
Không lâu sau mọi người lại trông thấy hai người công an kèm hai bên ông Dư bước ra ngoài, ông ta nói: “Các anh chờ một chút, tôi đi rồi không còn ai quản lí công việc ở đây nữa, để tôi sắp xếp một lát đã.”
Sau khi nhận được sự đồng ý của công an thì ông liền đi vào phòng làm việc của Bắc Minh Diệp Long. Ông ta biết lần này đi rồi không biết đến bao giờ mới quay về được, ông ta đi rồi phòng thiết kế sẽ chẳng khác gì rắn mất đầu, chắc chắn sẽ trì hoãn rất nhiều việc: “Cậu Bắc Minh, tôi có chuyện cần phải đi với bọn họ để phối hợp điều tra. Phiền cậu thay tôi quản lý chỗ này vào hôm.”
Bắc Minh Diệp Long gật đầu nói: “Chủ quản Dư, ông cứ yên tâm đi. Có tôi ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Ông Dư gật gật đầu rồi đi với mấy người công an kia.
Bắc Minh Thiện đang làm việc trên tầng cao nhất, sau khi Hình Uy nhận một cuộc điện thoại thì khuôn mặt anh bỗng đanh lại. Anh cúp máy rồi nói: “Cậu chủ, ông Dư trưởng phòng thiết kế đã bị đội điều tra tội phạm kinh tế bắt đi rồi.”
Bắc Minh Thiện buông xấp giấy tờ trên tay xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn Hình Uy: “Lát nữa cậu sai người qua hỏi rõ xem rốt cuộc là chuyện gì, bây giờ ai đang quản lý phòng thiết kế?”
Hình Uy gật đầu: “Vâng, bây giờ tôi sẽ kêu người đi ngay. Còn về phía phòng thiết kế…” Anh hơi ngập ngừng một thoáng rồi mới nói: “Là cậu Diệp Long quản lý.”
“Ừ, cứ để cậu ta làm đi. Ở đó thì dù cậu ta mặc kệ cũng không ai làm gì được cậu ta.” Nói rồi anh lại tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Tới chiều thì Hình Uy đã nhận được tin, ông Dư bị tập đoàn Gia Mậu kiện vì tội tự ý bán thiết kế của công trình hợp tác giữa Bắc Minh thị và tập đoàn họ cho một công ty khác khi chưa có sự cho phép.
Không những vậy, người ta còn phát hiện ra một khoản tiền không nhỏ trong tài khoản của ông ta, hơn nữa chính ông cũng không thể giải thích được nguồn gốc của số tiền kia.
Hình Uy tường thuật lại mọi chuyện cho Bắc Minh Thiện nghe.
Bắc Minh Thiện nghe xong thì vô thức nhíu mày. Anh biết chắc rằng ông Dư sẽ không bao giờ làm như vậy.
Ông Dư là cốt cán của công ty, hơn nữa trong số các dự án đang tiến hành có một phần là do ông ta quản lý, còn có một số do ông ta giám sát thực hiện nữa.
Bây giờ ông ta lại bị kiện ra tòa vì tội đó, các dự án trong công ty ít nhiều gì cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Chẳng lẽ là có người muốn làm Bắc Minh thị bị xấu mặt? Nếu có thì đó chắc hẳn là đám người đứng sau Bắc Minh Diệp Long.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!