Nhiệm Vụ Sinh Đẻ CHƯƠNG 45: SỰ TRẢ THÙ VÀ THỬ THÁCH TÀN KHỐC
“…” Cô bị anh siết đến sắp thở không được, mặt cô đỏ bừng.
Dưới sức mạnh của ngón tay anh, tay cô từ từ buông lỏng, cơ thể cô từ từ được phơi trần ra.
Cô nhìn thấy hình bóng mình phản chiếu từ con ngươi trong mắt anh: trông cô không khác gì là con sâu tội nghiệp sắp chết ngạt đang cố giãy dụa.
Cô thật không thể ngờ được mục đích tối nay anh muốn cô đến đây chỉ đơn giản là để anh làm nhục cô dã man như vậy!
Rất nhanh, mắt cô bị bao trùm bởi lớp sương mỏng, tim cô dần dần lạnh.
Bắc Minh Thiện nhìn thấy gương mặt đỏ đến mức tím tái của cô, lúc này anh mới thả lỏng ngón tay mình.
“Khụ khụ khụ…” Cô ho khù khụ, tay ôm cổ và thở hổn hển.
Bị ngạt trong thời gian ngắn, cô tưởng rằng mình đã phải chết dưới tay của người đàn ông này!
Sau đó, theo bản năng, cô tự ôm lấy cơ thể đang trần truồng của mình, toàn thân cô bắt đầu run lên.
“Bắc Minh… Thiện, tôi…” Hơi thở của cô vẫn chưa đều trở lại, gương mặt đỏ bừng của cô dần chuyển sang tái nhợt: “Tôi xin lỗi anh…”
Chuyện đến lúc này, làm thì cũng đã làm rồi, ăn cắp thì cũng đã lấy rồi, cô không có ý muốn biện minh.
“Xin lỗi?” Anh nhếch môi, rồi liếc nhìn qua mấy người đàn ông đang đứng bên cạnh: “Vậy thì cô phải hỏi bọn họ xem họ có chịu tha thứ cho cô không rồi.”
Cô đưa mắt qua nhìn, ngay lập tức đập vào mắt cô là hình ảnh bàn tiệc khỏa thân.
Cố Hạnh Nguyên che miệng, thiếu chút nữa là cô không nhịn được nôn ra.
“Không…” Cô hoảng sợ nhìn Bắc Minh Thiện, cô sợ đến cắn rách cả môi mình: “Đừng, đừng đối xử với tôi như vậy…”
“Không nên sao?” Anh nói với giọng nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua.
Ngón tay thon dài của anh lướt qua sống lưng đầy mồ hôi hột của cô: “Cố Hạnh Nguyên, mặc dù ngay từ lúc cô tiếp cận tôi là tôi đã biết cô có mục đích, nhưng tôi vẫn giữ cô bên mình, cô không muốn biết lý do sao?”
“Vì sao?” Cô ngây người và hỏi lại với giọng run sợ.
Mắt anh tối sầm lại: “Vì tôi muốn xem cô sẽ đợi đến khi nào ra tay, ra tay như thế nào và vì lý do gì. Hừ, nhưng tôi lại không ngờ cô lại nhắm vào công trình ‘Ánh’! Với thân phận là con gái riêng của Cố Thị, tôi cứ nghĩ rằng cô sẽ hận Cố Thị mới đúng, nhưng có vẻ như tôi đã đánh giá thấp cô rồi…”
Giọng điệu của từng câu ngày càng sắc lạnh hơn, không khác gì lưỡi dao từng nhát từng nhát cứa vào tim cô.
Trong nháy mắt, nước mắt cô rơi như mưa, cô nói với giọng khàn khàn: “Xin lỗi…”
Nếu như được lựa chọn, cô tuyệt đối sẽ không chọn cách này.
“Một câu xin lỗi, là coi như xong hết mọi chuyện sao?” Anh cười với giọng lạnh lùng: “Cố Hạnh Nguyên, sao cô ngây thơ quá vậy?”
Cô khẽ rùng mình.
Ngay lập tức, cảm giác khủng hoảng lan khắp người cô.
Anh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, rồi lại liếc nhìn sang đám đàn ông bên cạnh: “Tôi cho cô hai lựa chọn, hoặc là làm cho họ thỏa mãn, hoặc là tự cô nhảy xuống dưới!”
Xịt~, cô cảm giác toàn thân lạnh đến run người.
Nỗi sợ xẹt qua trong mắt cô, cô không ngờ rằng cách mà anh trả thù lại tàn nhẫn đến như vậy!
Đầu ngón tay cô khẽ động, cô liếc nhìn đám đàn ông ghê tỏm đang chờ đợi cô, rồi lại xoay ra nhìn phía cửa sổ.
Trong lòng cô đang căng thẳng.
Không cần biết là lựa chọn nào, đối với cô đều là cách trả thù tàn nhẫn.
Cô nhìn anh với ánh mắt u oán: “Bắc Minh Thiện, không có lựa chọn thứ ba sao?”
Nước mắt cô tuôn trào như thác nước.
Mắt anh khẽ lay động, anh trả lời cô với giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Có, đó chính là cả nhà cô sẽ chết chung, chỉ mình cô được sống!”
Trong phút chốc, mặt cô bình thản.
Cô biết rõ, người có thể hô mưa hoán gió ở thành phố A như anh tuyệt đối nói được làm được.
Cố Hạnh Nguyên hít hơi sâu, toàn thân bị cảm giác lạnh bao trùm.
Không ngờ rằng cô muốn giúp ba mình, nhưng kết quả là không những hại ba mình, mà bản thân mình cũng không thoát được.
Cô nhắm mắt lại ngưng đọng lúc.
Sau đó khi mở mắt lại, cô nhẹ nhàng lui ra khỏi người anh.
Rồi từ từ đứng dậy.
Thân hình mảnh khảnh khẽ run run trước mặt anh.
Làn da trắng nõn của cô dưới ánh đèn phản chiếu càng trong suốt và sáng bóng hơn.
Cô bất lực lấy tay che lại những chỗ nhạy cảm.
Rồi liếc nhìn Bắc Minh Thiện với ánh mắt thật sâu: “Bắc Minh Thiện, những gì tôi làm mình tôi gánh chịu, hy vọng anh đừng làm khó người nhà của tôi.”
Người nhà mà cô nhắc đến chính Dương Dương và mẹ cô.
Nhưng lọt vào tai anh, anh lại nghĩ rằng là cô nói đến nhà họ Cố.
Anh cười nhạo rồi bất động nhìn chằm chằm hành động đang từng bước lui về phía sau của cô.
Cuối cùng cô nở nụ cười thê lương.
Rồi sau đó xoay người, chỉ vài bước chân là cô đã nhảy ra khỏi cửa sổ, nhắm mắt và thả người xuống…
*
Bùm ~.
Tiếng vang lớn vang lên từ dưới lầu.
Đám đàn ông đứng bên cạnh lúc này ngây người bất ngờ.
Bọn họ nhìn nhau: “Tổng giám đốc Bắc Minh, vừa rồi tôi không nhìn lộn chứ? Thư ký nhỏ bé của anh…”
“Nhảy, nhảy lầu rồi?”
“Tổng giám đốc Bắc Minh, đâu cần chơi lớn như vậy…”
“…chết người rồi…”
“Mau! Nếu kinh động đến truyền thông là lớn chuyện …”
Nhất thời, mọi người trở nên hoang mang và kích động.
Bọn họ đều là người có tiếng ở thành phố A, làm sao có thể dính đến thị phi được?
Lo sợ sự việc sẽ nghiêm trọng, bọn họ liền vội vàng lượm quần áo dưới chân lên mặc vào.
Mặt Bắc Minh Thiện vẫn lạnh lùng không thay đổi.
Bước ra từ phía bậc thềm, phần đùi của chân anh vẫn chưa hồi phục như cũ.
Nhưng nhờ có giá sắt cố định hỗ trợ, anh mới có thể đứng thẳng để đi.
Anh từng bước từng bước đi đến bên của sổ, rồi cúi xuống nhìn…
Trên bãi cỏ dưới bầu trời đêm là khoảng không tĩnh lặng.
Một cơ thể trắng như tuyết, giống như đóa hoa anh đào nở giữa màn đêm, tinh khiết, thanh lạnh, nhưng lại ẩn chứa vẻ mê hồn.
Thân hình cô lồ lộ không trước mặt anh.
Bất chợt tim anh như bị cái gì đó giật lấy vậy, phút chốc cảm giác tê tái lan khắp.
Sau đó, anh rút từ túi ra điếu xì gà.
Châm lửa.
Anh đứng dựa vào cửa sổ rồi bắt đầu từ từ rít điếu xì gà.
Từng vòng từng vòng khói trắng bay ra, trong như đám mây lượn lờ rồi lại bay đi tan biến.
Lúc này trong mắt anh hiện lên hình ảnh cô với thân thể trắng nõn trần truồng đang nằm dưới lầu, nhưng trong tâm trí anh lại hiện lên nụ cười thê lương của cô trước khi cô nhảy xuống.
Nụ cười đó như nó hoa anh đào đang nở, nhưng lại khiến mắt anh đau nhói.
Người đời ai cũng biết: hoa anh đào là một trong những loại hoa trường tình nhất, và cũng ngắn ngủi nhất.
Lúc nở hoa đẹp tươi rói.
Lúc tàn lại âm thầm không dấu vết.
Từ lúc hoa nở đến khi hoa tàn cũng chỉ có võn vẹn mười ngày ngắn ngủi.
Sau đó là kết thúc…
Bầu trời về đêm chưa bao giờ lại có màu lam đậm như vậy.
Thấp thoáng từng chấm sao lấp lánh, như bay phấp phới trên bầu trời bao la.
Cố Hạnh Nguyên nằm yên không động đậy, sau đó cô bất ngờ mở mắt ra, rồi chớp chớp mắt.
Cô không ngờ nhảy từ lầu ba xuống sẽ là cảm giác như vậy.
Toàn thân cô tê cứng không cách nào cử động được.
Cô sắp chết rồi sao?
Cô cảm giác thân nhiệt mình đang dần dần giảm đi, ngón tay cũng mất đi cảm giác…
Sau đó cô nhìn trên không, cô thấy bóng dáng anh xuất hiện bên cửa sổ.
Gương mặt sắc lạnh của Bắc Minh Thiện hiện lên trong mắt cô.
Bất ngờ cảm giác chua chát dâng trào trong mắt cô, trong phút chốc mắt cô bị cái gì đó che làm mờ đi.
Cô nhìn thấy rất rõ anh đứng bên cửa sổ thản nhiên hút thuốc.
Dáng vẻ thư thái tao nhã, ngạo mạn.
Nhìn không khác gì là con báo lạnh lùng và bình tĩnh.
Khi càng cố gắng ngụy tạo thì nguy cơ rình rập của xung quanh càng cao.
Đột nhiên, một tấm ga giường màu trắng chụp lên người cô…
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tắm ga giường đó quấn kín người.
Bên tai cô còn vang lên tiếng gọi: “Cô Cố, cô làm như vậy để làm gì? Đắc tội với ai không nói, sao lại dại dột đi đắt tội với cậu chủ chứ…”
Môi cô khẽ run, cô mở mắt nhìn, gương mặt của Hình Uy hiện lên trong mắt cô.
Hình Uy vừa kéo ga giường gói cô lại, vừa nói: “Công trình ‘Ánh’ là mấu chốt quan trọng để cậu chủ càn quét ngang dọc giới kiến trúc thế giới, đồng thời công trình đó có chung xuất phát điểm với Dạ Ánh Nhất Phẩm, đó chính là: cả hai đều là món quà để tặng cho cô Tô! Cô Cố không nên làm loạn như vậy!”
Công trình ‘Ánh’, Dạ Ánh Nhất Phẩm?
Vậy rõ ràng ‘Dạ’ đến từ Bắc Minh Thiện, vậy còn ‘Ánh’ thì sao?
Bất ngờ Cố Hạnh Nguyên cảm thấy ngực mình ngừng đập.
Tim cô như bị cái gì đó rạch một đường, máu bắt đầu rỉ ra.
Cô thì thào như nói không ra hơi: “… cô Tô?”
Hình Uy thoáng nhìn cô, rồi mới giật mình phát giác ra bản thân mình không nên nhiều lời như vậy, sau đó anh liền chuyển đề tài và thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may là cô nhảy xuống đó cô Cố!”
Cố Hạnh Nguyên tỏ vẻ không hiểu.
“Haiz” Hình Uy lại thở dài: “Cô sờ sờ phía dưới người cô thì cô sẽ hiểu.”
Lúc này cô mới bình tĩnh và đưa tay mình sờ thử, rồi cô phát hiện phía dưới thân mình không phải là mặt đất cứng ngắt, mà là lớp túi khí bằng nhựa rất mềm.
Hình Uy lắc đầu, rồi nhanh chóng cho xì hơi túi khí.
Vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cô Cố, thật ra túi khí này đã chuẩn bị trước khi cô đến đây. Cậu chủ đã suy nghĩ cho cô, dù sao thì cô thật sự đã làm sai. Cô trộm bản vẽ của cậu chủ như vậy, để cho team của tập đoàn Cố Thị giành được quyền dự thi, cô không biết trong cuộc thi, biểu hiện của tập đoàn Cố Thị đúng là hay đến không chê vào đâu được.”
Hình Uy càng nhíu mày sâu hơn, tay anh vừa cho xì hơi túi khí, vừa nói tiếp: “Vì quá trình chế tạo sản phẩm chuẩn bị cho cuộc thi được công khai, bây giờ mọi người đều cho rằng bản vẽ đó là của Cố Thị. Cô nghĩ xem hành động của cô có phải là khiến cho cậu chủ tự vã vào mặt mình không?”
Môi Cố Hạnh Nguyên tái nhợt, giờ cô mới hiểu vì sao Bắc Minh Thiện lại tức giận đến như vậy.
Nghĩ nghĩ, giờ cô mới biết mình đã không tính đến âm mưu đen tối mà ba cô lừa cô.
Nếu Bắc Minh Thiện đứng ra, chứng tỏ anh sẽ điều tra rõ nguồn gốc của bản vẽ, như vậy trong vô tình sẽ khiến cho mọi người biết nội bộ tập đoàn Bắc Minh Thị quản lý không tốt, vì vậy mới để cho sự việc này xảy ra.
Còn nếu Bắc Minh Thiện không chọn những bản vẽ này, mà thẳng tay xử lý Cố Thị, như vậy thì khác gì tự vả vào mặt mình.
Tự mình phủ nhận giá trị của những bản vẽ đó!
Dù sao thì những bản vẽ này, vốn được phát thảo từ nội bộ của Bắc Minh Thị, thậm chí cũng có thể từ chính tay của Bắc Minh Thiện.
Nếu để Cố Thị lọt vào vòng trong, Bắc Minh Thiện thật không thể nào chịu đựng được.
Còn nếu làm cho Cố Thị bị ‘nốc-ao’, như vậy sẽ khiến cho công chúng nghi ngờ, vì hôm nay trong buổi thi đầu tiên, Cố Thị đã đạt được thành tích full điểm đầu tiên trên bảng xếp hạng thành tích!
Vậy giờ cho lọt vào vòng trong cũng không phải, cho ‘nốc-ao’ cũng không phải.
Cũng chả trách vì sao Bắc Minh Thiện lại tức giận đến vậy!
Hình Uy lắc đầu thở dài, nhìn thoáng Cố Hạnh Nguyên với sắc mặt trắng bệch: “Cũng may là cô Cố nhảy xuống, chứ nếu như mà cô bỏ chạy hay phản kháng gì đó, e là sau đó sẽ chịu sự trả thù ác liệt hơn của cậu chủ.”
Thì ra…
Anh ép bức cô nhảy lầu, chỉ là một thử thách tàn nhẫn.
Cô nên đoán được Bắc Minh Thiện sao lại có thể trừng phạt người bán đứng anh bằng cái chết dễ dàng như vậy được?
Cố Hạnh Nguyên bỗng nhiên nghẹn ngào.
Nếu cô lựa chọn cách làm thỏa mãn đám đàn ông ghê tỏm đó thì sao?
Hậu quả sẽ như thế nào? Đáp án này có lẽ cô vĩnh viễn không thể biết được.
Nhất thời, cô nghẹn ngào đến không nói được gì.
“Cô Cố, xin cô nhớ kỹ.” Hình Uy nghiêm túc nhìn cô: “Đừng chọc giận cậu chủ nữa, đặc biệt là những gì có liên quan đến công trình ‘Ánh’.”
Cô cười thê lương cười, rồi bỗng giật mình nhận ra:
“Là bất kỳ chuyện gì liên quan đến cô Tô mới đúng chứ?!”
Hình Uy liếc nhìn cô và không nói gì.
Như vậy có nghĩa là Hình Hảo đã xác nhận trong im lặng.