CHƯƠNG 454: ĐỪNG GỌI TÔI LÀ CÔ CHỦ
Một lúc sau, Cố Hạnh Nguyên đứng dậy, cẩn thận đưa tấm hình trong hộp thiếc cho Lục Lộ: “Mẹ, đây chính là hai chị em tốt của mẹ năm đó đi?”
Lục Lộ nhận tấm hình, chỉ nhìn một cái.
“Mẹ, mẹ đừng xé.” Cố Hạnh Nguyên thấy mẹ cầm tấm hình liền muốn xé đi, vội vươn tay ngăn cản.
“Con đừng cản mẹ, mẹ không muốn nhìn thấy bà ta!” Cảm xúc lúc này của Lục Lộ bắt đầu có chút kích động, tay bà không buông tấm hình, Cố Hạnh Nguyên giữ chặt tay bà cũng có thể cảm nhận được rõ ràng bà đang thầm dùng sức.
“Mẹ, đã qua nhiều năm như vậy rồi, con cũng quay lại rồi. Sao mẹ còn không thể buông xuống chứ?” Cố Hạnh Nguyên rất muốn biết ban đầu giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà dẫn tới Dư Như Khiết phản bội mẹ nhẫn tâm vứt mình đi.
Nghe lời của con gái, Lục Lộ lúc này cũng không tranh chấp gì nữa, bà thở dài, cười khổ: “Con nói không sai, đã qua nhiều năm như vậy rồi…”
Nói rồi, ánh mắt bà rơi trên người Dư Như Khiết trong tấm hình, thì thào: “Cho dù tôi không buông xuống đi nữa thì có thể thế nào chứ, bà đã không còn nữa, người chết như ngọn đèn đã tắt…”
Cố Hạnh Nguyên đương nhiên biết mẹ đang nói ai, nhưng cô vẫn làm như không biết, nghi hoặc nhìn bà: “Mẹ, mẹ đang nói ai?”
Lục Lộ chỉ vào Dư Như Khiết: “Đương nhiên là bà ta, bà ta chính là người năm đó vứt bỏ con. Cũng từng là chị em tốt nhất của mẹ.”
“Mẹ, hai người đã là chị em tốt như vậy, bà ta sao lại làm ra chuyện này?”
Lục Lộ chậm rãi lắc đầu: “Thực ra mẹ cũng không biết tại sao, nhưng cho dù muốn hỏi cũng không thể nào nữa, bà ta đã chết rồi.”
“Chết rồi? Chuyện lúc nào?” Cố Hạnh Nguyên mặt đầy nghi hoặc nhìn Lục Lộ, xem ra mẹ vẫn không rõ Dư Như Khiết vẫn còn sống, hơn nữa cùng Mạc Cẩm Thành tới nước khác sinh sống.”
Lục Lộ lắc đầu: “Thực ra mẹ cũng nghe người khác nói thôi, bà ta cũng số khổ. Vốn còn cho rằng quen biết Bắc Minh Chính thì sẽ có cuộc sống không lo không nghĩ, nhưng không nghĩ tới cuộc hôn nhân ai nấy đều hâm mộ lại không kéo dài được vài năm thì đã trở thành nấm mồ hủy diệt bà ta.”
“Vậy người này là ai chứ?” Cố Hạnh Nguyên lại chỉ Giang Tuệ Tâm trong hình.
Lục Lộ nhìn thấy bà ta, cảm xúc không kích động như lúc nhìn thấy Dư Như Khiết, thái độ bình thản hơn nhiều: “Bà ta cũng là bạn tốt của mẹ, chỉ là sau khi Dư Như Khiết ngoài ý muốn mất đi thì không còn tin tức của bà ta. Thực ra mẹ vẫn rất muốn gặp bà ta.”
Cố Hạnh Nguyên rất muốn nói cho mẹ biết, Giang Tuệ Tâm mà bà muốn gặp đang ở thành phố này, hơn nữa đã gả cho nhà Bắc Minh, bây giờ là bà Bắc Minh mà người trên kẻ dưới đều tôn kính.
Nhưng làm sao để nói mẹ nghe những chuyện này đây. Mẹ nghe xong sẽ phản ứng thế nào chứ, hơn nữa Giang Tuệ Tâm có nói chuyện của mình và Bắc Minh Thiện cho mẹ nghe không…
Trên đường Cố Hạnh Nguyên từ bệnh viện về nhà Vân Chi Lâm đều suy ngẫm chuyện này.
Có lẽ mình nên nghĩ cách nói chuyện của đứa bé cho mẹ trước một chút, đương nhiên càng không thể để bà biết đứa bé là con của cô và Bắc Minh Thiện.
Chính vào lúc cô đau đầu suy nghĩ làm sao xử lý chuyện này thì điện thoại vang lên, cô cúi đầu nhìn thì ra là có điện thoại, là Hình Uy gọi tới.
Không cần nói, nhất định vẫn là chuyện kêu Lạc Kiều dọn sang ở, nhưng hai ngày nay cô nào có thời gian, nhưng lại ngại để anh ta chờ tin tức mãi.
Cô kết nối tai nghe bluetooth: “Alo, Hình Uy, có chuyện gì sao?”
“cô chủ, tôi có chuyện muốn nói với cô, không biết bây giờ cô có thời gian không?”
Có thể nghe ra ngượng ngùng và do dự trong giọng điệu anh ta.
“Được rồi, anh nói địa chỉ đi, tôi giờ qua đó.” Cố Hạnh Nguyên nhìn thời gian trên xe, về trễ một chút cũng không sao.
Nửa tiếng sau, Cố Hạnh Nguyên lái xe tới địa điểm Hình Uy chỉ định, đây là quán cà phê, nhưng khác với ‘Lan San’ mà cô thường đi, nơi này thiếu chút cảm giác yên tĩnh.
Hình Uy sớm đã đợi ở đây rồi, anh ta nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên bước vào liền vẫy tay với cô: “cô chủ, tôi ở đây.”
Giọng anh ta mặc dù không lớn nhưng ở quán cà phê xem như yên tĩnh so với ngoài đường mà nói thì đã đủ vang rồi.
Mặc dù không đến mức không có chỗ ngồi nhưng cũng có tầm mười người bên trong.
Họ đều đồng loạt theo ánh mắt Hình Uy hướng lên người Cố Hạnh Nguyên ở cửa.
Tám phần là câu ‘cô chủ’ này khiến những người ngồi ở đây đều có chút suy nghĩ lung tung.
Cố Hạnh Nguyên đương nhiên cũng hiểu, khuôn mặt trắng nõn khẽ ửng hồng.
Cô cúi đầu, cố hết sức tránh né những ánh mắt đùa cợt đó.
Cô nhanh chóng đi tới chỗ anh ta, ngồi đối diện anh ta.
“Hình Uy, tôi nói cho anh biết, sau này anh đừng gọi tôi là ‘cô chủ’ ở trước mặt người khác, anh có nghe không, nếu không chuyện của anh và Kiều Kiều tôi không quan tâm nữa!”
Hình Uy thấy Cố Hạnh Nguyên trừng mắt mình, khí thế tản ra như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
Anh ta như một đứa trẻ bị người lớn trách móc, lo sợ gật đầu, sau đó nhìn trái ngó phải, chồm người về phía trước, châu đầu khẽ nói với cô: “cô chủ, vậy tôi gọi cô là gì?”
Cố Hạnh Nguyên thấy dáng vẻ này của anh ta, vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh cứ gọi tên tôi là được rồi.”
Anh ta cau mày, cảm thấy như vậy không thỏa đáng lắm.
Anh ta nhìn cô khẽ lắc đầu: “cô chủ, nếu gọi thẳng tên cô, có phải quá xa lạ không.”
Cố Hạnh Nguyên liếc anh ta: “Chúng ta thân lắm sao?”
“Chuyện này…” Một câu hỏi khiến Hình Uy nghẹn họng.
Quả thực nếu không phải vì mối quan hệ với ông chủ thì anh ta căn bản hầu như không có qua lại gì với cô.
Cho dù có cũng chỉ là làm chân sai vặt của ông chủ mà thôi, qua lại đưa đồ truyền lời linh tinh.
Nhưng anh ta vẫn kiên trì không thể trực tiếp gọi tên cô.
Cứ như vậy, anh ta nhịn năm ba phút đến mặt sắp đỏ bừng mới nhớ tới một xưng hô.
Anh ta tiếp tục nhỏ giọng nói: “cô chủ, vậy sau này tôi gọi cô là ‘cô Cố’ nhé.”
Cố Hạnh Nguyên nghe vậy trên trán lập tức mọc ra vài vạch đen, còn cho rằng tên này làm gì chứ, thì ra là suy nghĩ chuyện này, cô có chút không kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, chỉ cần anh không gọi tôi là ‘cô chủ’ thì sao cũng được. Nói mau, hôm nay anh tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Khụ khụ…”
Chính vào lúc này, cạnh bàn trong phòng ngăn họ ngồi có người khẽ ho khan vài tiếng.
Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy lúc nãy đều không để ý tới người phục vụ đã đứng cạnh bàn họ.
Cố Hạnh Nguyên thật sự muốn tìm lỗ chui xuống.
Cô ổn định cảm xúc, chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn phục vụ khẽ mỉm cười.
Hình Uy cũng nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, xem ra anh ta cũng vô cùng ảo não với hành vi ban nãy của mình.
“Xin hỏi anh chị muốn uống gì?”
“Một ly Blue Mountains.”
“Cho tôi một ly Nestle.” Hình Uy buột miệng.
Trán Cố Hạnh Nguyên và phục vụ lập tức nổi lên vài vạch đen.
“Khụ…Xin lỗi anh. Chỗ chúng tôi không bán cà phê hòa tan.”
Hình Uy không nhận ra mình rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu, anh ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cho tôi ly ngon nhất ở chỗ các anh đi.”
“Dạ, anh chị đợi một chút.”
Thấy phục vụ đi rồi, Cố Hạnh Nguyên nói với anh ta: “Anh tìm tôi để hỏi chuyện của Kiều Kiều sao?”
Hình Uy không hề tránh né gật đầu: “Cô chủ, lần trước tôi chỉ gọi điện thoại cho cô nhờ cô khuyên cô ấy. Hôm nay tôi đến giao thứ này cho cô.”
Nói rồi, anh ta móc chùm chìa khóa trong túi ra để lên bàn, sau đó lại lấy ra mảnh giấy trắng, viết địa chỉ nhà.
“Cô chủ, cô cất những thứ này trước đi, về phần phí sinh hoạt của cô ấy…” Tiếp đó, anh ta lại lấy thẻ ngân hàng trong túi áo khoác đặt lên bàn: “Đây là thẻ lương của tôi, cô cũng thay tôi đưa cho cô ấy.”
Lúc này, phục vụ bưng khay tới, đặt cà phê lên bàn: “Đây là cà phê của anh chị, chúc anh chị ngon miệng.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Cố Hạnh Nguyên nhìn chìa khóa và thẻ ngân hàng trên bàn, mỉm cười với Hình Uy, tên này bình thường khù khờ, vào lúc quan trọng vẫn là suy nghĩ rất chu đáo, nào nhà nào tiền.
“Anh không phải giao ra hết tài sản của mình chứ.” Cố Hạnh Nguyên cố ý đùa anh ta.
Hình Uy vươn tay sờ gáy, có chút ngại ngùng cười, dáng vẻ anh ta thật sự có chút ngốc nghếch đáng yêu.
“Tôi cả ngày đều theo ông chủ, ăn ở đều không tốn tiền, hơn nữa tôi cũng không có gì cần xài tiền. Bên trong có bao nhiêu tiền tôi cũng không rõ, chỉ cần Lạc Kiều đủ xài là được.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!