CHƯƠNG 497: CHẶT KHÔNG ĐỨT GỠ KHÔNG RA
“Mẹ, mẹ đừng nghe nó nói bừa, thằng nhóc này cả ngày không chịu làm việc đàng hoàng. Học hành chẳng ra sao, lại còn khoe mẽ trèo lên cây lấy diều cho người ta cơ, đến nỗi ngã đau cả chân.” Cố Hạnh Nguyên căng mặt, bắt đầu vạch tội Dương Dương.
“Đúng ha, lúc nãy thấy chúng nó vào đây mẹ đã cảm thấy Dương Dương có gì đó không đúng rồi, nhưng mải nói chuyện quá quên mất không hỏi chuyện này. Cháu ngoại cưng của bà bị thương không nặng lắm đúng không. Sau này cháu đừng nghịch ngợm như thế nữa nhé, phải biết cháu ngã một cái thôi là mẹ cháu khó chịu trong lòng thế nào đấy.” Cho dù chỉ mới gặp cháu ngoại lần đầu, nhưng cảm giác gần gũi, thân thuộc do cùng chung dòng máu vẫn lan tràn trong lòng Lục Lộ.
Dương Dương cười hi hi xua xua tay: “Bà ngoại yên tâm, sau này cháu sẽ không như thế nữa ạ, cùng lắm thì lúc trèo cây sẽ kêu đàn em của cháu chuẩn bị sẵn cái đệm bên dưới. Với cả bà ngoại ơi, bây giờ thành tích học tập của cháu không tệ đâu, đứng trong top mười trong lớp đấy ạ.”
“Ồ, Dương Dương lợi hại vậy cơ à.” Lục Lộ mỉm cười, bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
***
“Mẹ, đừng nghe nó nói. Thằng nhóc này cả ngày chẳng lo chính sự, chỉ toàn nghĩ mấy việc đâu đâu thôi. Chưa bao giờ cọi trọng việc học hết, nếu không phải ba nó tìm được gia sư cho nó, thì có khi đã đứng cuối lớp rồi ấy. Có điều Trình Trình thì lại khác, vào được lớp dành cho các thiếu niên thiên tài đấy ạ.”
Cố Hạnh Nguyên mỗi lần nhắc đến Dương Dương thì đều không nói được lời nào hay. Nhưng nói đến Trình Trình thì đều là bộ dạng tràn đầy tự hào, khen không dứt miệng.
Trình Trình được mẹ khen đến có chút ngượng ngùng, gương mặt nhỏ nhắn hơi hơi đỏ lên.
Nhưng Dương Dương thì lại ấm ức trong lòng, ở nhà mẹ quở trách cậu thế nào, thì vẫn nói cậu cũng được, thế mà ở trước mặt người khác thì lại nói cậu như thế, cậu có hơi không nhịn được rồi đấy.
“Mẹ, mẹ có phải hơi tự dối lòng không. Con như thế này là do ai mà thành chứ? Trình Trình từ nhỏ đã ở với ba nên mới được như vậy, làm gì có nửa điểm công lao của mẹ trong đó đâu.” Cái miệng nhỏ của Dương Dương cũng không chừa đường sống cho người ta chút nào.
“Được rồi được rồi, hai mẹ con đều là đứa nhỏ chưa trưởng thành hết. Chỉ có Trình Trình là ngoan nhất thôi, bà ngoại thích Trình Trình nhất.” Lục Lộ cảm thấy bà còn không lên tiếng nữa thì hai mẹ con kia sẽ cãi nhau không biết điểm dừng mất.
Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu nhìn thời gian, đã đến giờ dùng cơm trưa rồi.
“Mẹ, mẹ chờ một chút nhé, con xuống dưới mua đồ ăn mang lên.”
Sau đó lại dặn dò Trình Trình cùng Dương Dương: “Hai đứa ngoan ngoãn ngồi đây chơi với bà ngoại nhé, đặc biệt là con đấy Dương Dương, đừng có nói lung tung, mất hết mặt mũi đấy.”
Dương Dương lập tức đáp lại mẹ bằng một cái mặt quỷ.
*
Đường Thiên Trạch hôm qua đã thành công lấy được một sợi tóc từ chỗ Cố Hạnh Nguyên.
Đây là bằng chứng xác thực nhất chứng minh cô rốt cuộc có quan hệ huyết thống với sư phụ hay không.
Một buổi sáng trôi qua, anh ta rốt cuộc lấy được kết quả giám định từ bệnh viện.
Anh ta cầm chiếc phong bì màu vàng bên trong đựng kết quả giám định, đi tới biệt thự của sư phụ mình.
“Sư phụ, thứ sư phụ cần con đã mang tới rồi đây, với cả đã làm xong giám định cha con. Đây chính là kết quả giám định, mời sư phụ xem ạ.” Đường Thiên Trạch nói xong, cung kính lễ độ đặt cái phòng bì màu vàng kia lên trên bàn làm việc của người hút tẩu.
Người hút tẩu lúc này có lẽ là vì cảm xúc có chút kích động, nên bàn tay cầm phong bì màu vàng hơi hơi run rẩy.
Rút từ trong phong bì ra tờ kết quả giám định, tại dòng kết luận rõ ràng viết: Mối quan hệ di truyền giữa mẫu A và mẫu B có độ tin cậy chín mươi chín phẩy chín phần trăm.
Kết quả như vậy khiến người hút tẩu nhịn không được trào nước mắt.
Ông ta âm thầm niệm một câu: “Tìm được rồi, tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi……”
Đường Thiên Trạch nghe vậy cũng hiểu, Cố Hạnh Nguyên đúng là đứa con gái đã bị thất lạc nhiều năm của sư phụ mình.
Điều này khiến anh ta cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Mọi thứ trên thế giới này đều không ngừng thay đổi, luân chuyển, đầy rẫy những điều không thể và có thể.
Tỷ như những ân oán của sư phụ với nhà Bắc Minh, tất cả đều bắt nguồn từ Cố Hạnh Nguyên, nhưng Cố Hạnh Nguyên lại có với Bắc Minh Thiện hai đứa con……
Đúng là mối quan hệ chặt không đứt gỡ càng loạn mà.
Đường Thiên Trạch đứng thẳng trước bàn làm việc, qua một lúc, mới thật cẩn thận nói: “Sư phụ, nếu như cô Cố đúng là con gái của sư phụ, quan hệ của con với cô ấy bây giờ lại không tệ. Vậy thì hay là để con nói chuyện này cho cô ấy biết nhé?”
Người hút tẩucất lại tờ kết quả giám định vào trong phong bì, sau đó bỏ vào ngăn kéo.
Ông ta nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó xua xua tay, nói: “Chuyện này con trước đừng nói cho nó biết, bây giờ mẹ nó còn đang có bệnh trong người, cứ để nó toàn tâm toàn ý chăm sóc cho mẹ nó đã. Chuyện của ta với nó, để một thời gian nữa rồi hẵng nói cũng được.”
Đường Thiên Trạch gật gật đầu: “Sư phụ, nếu như không còn chuyện gì khác thì con xin phép quay về ạ.”
***
Người hút tẩu gật đầu, sau đó phất phất tay với anh ta: “Con đi làm việc của con đi, sau này Hạnh Nguyên còn nhờ con để ý nhiều chút. Có phải nó có hai đứa con với Bắc Minh Thiện không?”
Đường Thiên Trạch gật gật đầu: “Hai đứa nhỏ đó đều rất thông minh, một đứa tên Bắc Minh Tư Trình, một đứa tên Bắc Minh Tư Dương ạ. Con cũng xem như có quen biết với hai đứa.”
“Uhm, lúc nào đó con tìm bức ảnh chụp hai đứa gửi cho ta nhìn thử xem.”
“Vâng thưa sư phụ, vậy con đi trước ạ.” Đường Thiên Trạch chào sư phụ, sau đó xoay người ra khỏi biệt thự, lái xe rời đi.
Yên Đấu Nhân đi đến đứng trước cửa sổ nhìn theo xe Đường Thiên Trạch rời đi. Tay trái ông ta cầm một cái tẩu thuốc làm từ gỗ dương liễu.
Quay người mở tủ sách bên cạnh, lấy từ đó ra một chiếc khung ảnh được chế tác tinh xảo, bức ảnh trắng đen bày trong đó giống y hệt bức ảnh gia đình ở nhà cũ của Lục Lộ.
Ông ta nhìn bức ảnh thật lâu thật lâu, sau đó chầm chậm nói: “Con gái, gia đình chúng ta sắp được đoàn tụ rồi.”
*
Cố Hạnh Nguyên mang mấy đứa nhỏ tới bồi Lục Lộ nói nói cười cười, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt mặt trời đã chuyển về hướng tây.
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ: “Mẹ, không còn sớm nữa, con phải dẫn mấy đứa nhỏ về đây ạ. Mẹ nghỉ ngơi đi nhé.”
Lục Lộ mỉm cười, gật gật đầu: “Được, các con về đi. Đúng rồi, giúp mẹ chuyển lời hỏi thăm tới Giang Tuệ Tâm nhé.”
Sau đó lại nắm lấy bàn tay nhỏ của Trình Trình và Dương Dương, nói: “Sau này hai cháu có thời gian nhớ đến chơi với bà nhé. Đặc biệt là cháu, Dương Dương. Không được nghịch ngợm để mẹ cháu phải lo lắng nữa đâu đấy.”
Dương Dương nhếch miệng cười hi hi: “Không vấn đề gì ạ.”
Cố Hạnh Nguyên chào tạm biệt mẹ, dẫn hai đứa nhỏ lên xe.
Cô đưa Dương Dương về nhà Bắc Minh trước.
Giang Tuệ Tâm thấy ba mẹ con cô trở lại thì vội vàng bày ra vẻ nhiệt tình chào đón: “Hạnh Nguyên, các con đã về đấy à. Tình hình của mẹ con thế nào rồi.”
Cố Hạnh Nguyên xuống xe, hơi hơi mỉm cười, đáp: “Dì Tâm, bệnh của mẹ con đã đỡ nhiều rồi, bà ấy còn kêu con chuyển lời hỏi thăm tới dì đấy ạ.”
“Còn phiền mẹ con quan tâm tới dì, hai ngày nữa dì sẽ qua thăm bà ấy. Hai chị em chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi.” Giang Tuệ Tâm mỉm cười, nói.
Lúc này, Trình Trình cũng dìu Dương Dương xuống xe.
“Dương Dương, cháu không bày trò nghịch ngợm gì ở chỗ bà ngoại đấy chứ?” Giang Tuệ Tâm hỏi.
Bà ta cũng biết đứa nhỏ Dương Dương này, không an phận giống như Trình Trình, lúc nào cũng khiến người lớn phải thấp thỏm lo âu.
Dương Dương trộm nhìn mẹ mình một cái, sau đó nói: “Cháu chẳng gây ra chuyện gì ở đó cả, nhưng mẹ lại cứ ở trước mặt bà nói cháu chẳng ra sao cả. Đây là lần đầu tiên cháu gặp bà, mẹ như vậy chẳng phải là phá hỏng hết hình tượng của cháu à.”
Cố Hạnh Nguyên trợn trắng mắt nhìn Dương Dương, thầm nghĩ trong lòng: Nếu không phải con làm loạn ở đó, thì mẹ việc gì phải nói con như thế chứ.
Cuối cùng cô vẫn nhịn không nói câu này ra khỏi miệng, chỉ bởi vì cô không muốn cứ vạch tội nhau mãi không dứt với nhóc con này, giống như lúc ở chỗ mẹ cô thôi.
Giang Tuệ Tâm kêu người hầu đỡ lấy Dương Dương từ tay Trình Trình, sau đó nói với Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình: “Hai mẹ con đừng đi vội, ở lại ăn cùng ta bữa cơm đi. Thiện thường xuyên xã giao bên ngoài, không về nhà ăn tối, bình thường bữa tối cơ bản chỉ có hai người là ta với Dương Dương thôi.”
Cố Hạnh Nguyên thấy trên mặt Giang Tuệ Tâm lộ ra vẻ thất lạc, nghĩ nghĩ giây lát, sau đó gật đầu, nói: “Dì Tâm, con với Trình Trình sẽ ở lại ăn tối với dì.”
Giang Tuệ Tâm vừa nghe, trên mặt đã hiện lên vẻ mừng rỡ, vội vàng kêu người hầu đi chuẩn bị đồ ăn hợp khẩu vị.
Sau đó bà ta vươn tay, một bên dắt Cố Hạnh Nguyên, một bên dắt Trình Trình đi vào phòng khách.
***
Những người lớn tuổi đều như vậy, ngày thường con trẻ ra ngoài đi học đi làm cả, trong nhà chỉ có một mình một người.
Cho dù trong mắt người ngoài có hào hoa, phong nhã đến nhường nào, thì trong lòng vẫn cảm thấy cô đơn, trống trải.
Chỉ cần có một người ở bên thôi, cũng có thể vui vẻ phấn chấn như đứa nhỏ đạt được món đồ chơi yêu thích vậy.
Cố Hạnh Nguyên trông thấy bộ dạng phấn khởi của Giang Tuệ Tâm, lại nhịn không được nghĩ đến mẹ mình.
Mình không ở bên mẹ hơn hai mươi năm trời, những năm này bên cạnh bà không có một ai, mỗi ngày đều dài tựa như một năm vậy.
Chờ bệnh của mẹ khỏi hẳn rồi, cô nhất định phải tận lực ở bên mẹ mới được.
“Bà Bắc Minh, cô Cố, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Người hầu từ trong bếp bước ra phòng khách, thông báo.
“Hạnh Nguyên, Trình Trình, cả Dương Dương nữa, chúng ta đi ăn thôi.” Giang Tuệ Tâm vẻ mặt hiền hậu đứng dậy, dẫn mấy người bọn họ vào phòng ăn.
“Woa woa woa…… Mọi người ở sau lưng con lén ăn đồ ăn ngon gì vậy?” Theo sau tiếng nói, Bắc Minh Đông chạy bước nhỏ từ ngoài vào, chẳng có lấy một chút phong độ, tao nhã nào như vẫn thường thể hiện trên màn ảnh, mà giống y như một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy.
Giang Tuệ Tâm trông thấy con trai bảo bối của mình quay lại, trong lòng càng thêm vui sướng, nhưng sắc mặt lại trầm xuống, nói: “Con cái thằng nhóc thối này, thà ở bên ngoài hóng gió biển, tắm nắng, ngắm mỹ nữ, cũng không thèm ở nhà cùng bà già này nhiều một chút. Mẹ không phản đối con ngắm mỹ nữ, nhưng con tốt xấu gì thì cũng phải dẫn một cô về chứ.”
“Chị xem, chị xem kìa. Mẹ em chính là như vậy đó. Không gặp bà ấy thì nhớ, mà gặp rồi là y như rằng lại càm ràm em. Mẹ à, mẹ làm khó con trai mẹ quá rồi đấy.” Bắc Minh Đông nói, duỗi cánh tay, cho Giang Tuệ Tâm một cái ôm thật chặt.
Giang Tuệ Tâm vươn tay, vỗ một cái lên mông Bắc Minh Đông, nói: “Cái thằng nhóc thối này, trước mặt người ngoài mà con định để cho mẹ không biết giấu mặt mũi vào đâu đấy à.”
Bắc Minh Đông vừa vào cửa đã nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!