Ánh mắt sâu thẳm của Bắc Minh Thiện âm trầm, không nói lời nào.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên có thể cảm nhận được, bàn tay đang ôm eo cô càng lúc càng siết chặt.
“Tổng giám đốc Bắc Minh xin anh đừng phụ lòng si tình của Sunny…” Không biết ai hô to một tiếng.
Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy bàn chân nhỏ của cô bị người ta đạp một cái, đau đến nhe răng.
Nhưng mà người chung quanh càng lúc càng nhiều, cô căn bản không nhìn thấy là ai đạp.
Cố Hạnh Nguyên chỉ có thể chôn người trong ngực Bắc Minh Thiện không lên tiếng.
“Tổng giám đốc Bắc Minh Sunny, tổng giám đốc Bắc Minh Sunny…”
Có lẽ độ nổi tiếng của Sunny quá cao, cũng có thể hình tượng của Sunny trong mắt công chúng quá tốt cho nên công chúng đứng về phía cô ta là lẽ thường tình.
Chỉ có điều Cố Hạnh Nguyên lại không may mắn như thế.
Từ lúc cô mới bước chân vào đây đã được người ta chú ý như một nàng tiên cá, còn lúc này cô lại chật vật như chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh.
Đột nhiên ánh mắt như hồ sâu của Bắc Minh Thiện tập trung lại một chỗ.
Sau đó anh chợt anh ôm ngang Cố Hạnh Nguyên xông ra khỏi đám người, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dưới cơn giận dữ của Bạch Điệp Quý, dưới ánh mắt mất khống chế của Tô Ánh Uyển, giận dữ rời đi.
Bước xuống du thuyền.
Cố Hạnh Nguyên chôn đầu trong lồng ngực của Bắc Minh Thiện, buồn bực nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.
Không nghĩ tới tin đồn giữa nhân vật nổi tiếng Sunny và Bắc Minh Thiện là thật.
Mà câu nói: “Cỏ vi như tơ những lại vững vàng như đá” của Tô Ánh Uyển kia đúng là khiến người ta đau lòng, rơi lệ. Chả trách người ta lại cực lực ủng hộ cô ta đến vậy.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy đau thương, tự nhận không bằng.
Cô nên hận Bắc Minh Thiện, dù sao cũng là anh muốn kéo cô vào mối quan hệ giữa anh và Sunny, khiến cô nhảy vào ao nước đục này.
Nhưng cũng may cuối cùng anh không bỏ rơi cô.
“Bắc Minh Thiện, anh thật tàn nhẫn!” Cô chui đầu vào lồng ngực anh kêu lên.
Yêu phải người đàn ông như vậy chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Nếu nói Bùi Huyền Kim là ví dụ sống sờ sờ thì Tô Ánh Uyển không phải càng đáng thương sao?
Bắc Minh Thiện lạnh mặt, bước chân hơi lảo đảo nhưng không trả lời cô.
Xe của Hình Uy chậm rãi lái tới, anh ta mãi mãi xuất hiện vào những lúc quan trọng nhất…
Bắc Minh Thiện ôm Cố Hạnh Nguyên lên xe, anh chỉ thấp giọng nói một câu: “Về Dạ Ánh Nhất Phẩm.” Sau đó cũng không nói gì.
Cố Hạnh Nguyên lẳng lặng ngồi bên cạnh anh.
Cô liếc trộm sườn má căng thẳng của anh, trong lòng muôn vàn cảm xúc.
Đêm nay Bắc Minh Thiện phách lối dẫn cô ra khỏi bữa tiệc tối kia, áng chừng là có tâm từ gì đó.
Tình cảm mười năm của anh đúng như lời anh nói một câu chia tay thì thật sự có thể cắt đứt hoàn toàn sao?
Cố Hạnh Nguyên không dám nghĩ nhiều.
Chỉ còn lại ngày mai, ngày cá cược cuối cùng.
Qua ngày mai, cô có thể trốn khỏi người đàn ông này rất xa…
Sáng hôm sau, Cố Hạnh Nguyên gỡ hết lớp trang điểm rực rỡ hôm qua xuống.
Cô mang theo gương mặt mộc đến công ty.
Lúc này, tin tức bát quái đã che ngợp bầu trời, nhanh chóng chiếm hết toàn bộ đầu đề bàn tán của thành phố A.
Trong phòng làm việc, mấy em gái thích tám chuyện linh tinh đang châu đầu ghé tai…
“Này này, các cậu có xem tuần san E sáng nay không? Tối qua xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Ừ Ừ, tôi cũng nghe nói . Sunny đúng là về thành phố A, trời ạ, cô ấy ở rất nổi tiếng trong giới điện ảnh ở nước ngoài đấy”
“Ai ôi, thì ra cô ấy và tổng giám đốc đại nhân của chúng ta đúng là một đôi tình nhân à… ”
“Dừng lại, đó là thì quá khứ rồi. Cô không xem báo viết sao? Tình cảm mười năm của Sunny và Bắc Minh Thiện coi như game over rồi!”
“Mẹ ôi, tình cảm mười năm đấy!”
“Đúng đấy đúng đấy, thì ra bọn họ đã yêu thầm mười năm rồi, bản lĩnh giữ bí mật rất tốt…”
“Ai ôi, các người nói người thứ ba kia rốt cuộc là ai thế?”
“Ai biết được, trong tạp chí chỉ đăng bóng lưng của một người phụ nữ được tổng giám đốc đại nhân ôm chặt vào lòng, căn bản không nhìn được mặt!”
“Các người nói thử xem có phải là con gái của chủ tịch thành phố Bùi Huyền Kim không?”
“Cô không xem báo viết à? Tối qua cùng thời gian đó Bùi Huyền Kim đang dự bữa tiệc quân chính với ba của cô ta, cho nên không thể nào là cô ta được.”
“A, lại còn có một người khác nữa à? Thật là một bộ phim tình tiết phức tạp mà…”
“Thì đó, sợ là Bùi Huyền Kim cười đến méo miệng luôn rồi. Cũng không cần tự tay cô ta ra tay, Sunny đã bị đá ra khỏi cuộc chơi rồi.”
“A, tiểu tam kia đúng là đủ mạnh nhỉ?”
“Rốt cuộc là người đó có lai lịch ghê gớm cỡ nào mà ngay cả tổng giám đốc lạnh như băng của chúng ta cũng bị bắt làm tù binh thế hả?”
“Ô ô, Sunny đáng thương quá …”
“Đúng đấy, mười năm rồi mà cũng…”
“Tiểu tam kia quá đáng trách, chả trách đều bị người người thóa mạ!”
“Vì thế mới nói là khoảng cách gần nhất trên thế giới này là cuộc tình mười năm của anh và em cuối cùng cũng lộ ra ánh sáng, nhưng khoảng cách xa nhất trên thế giới lại là giây phút bị lộ ra đó anh đã có người khác rồi…”
“Emma, hát không nổi mà, tôi sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa…”
Cố Hạnh Nguyên càng nghe trong lòng cảng hoảng sợ.
Cô lén la lén lút một đường đi vào văn phòng làm việc của tổng giám đốc, chỉ sợ bị đám người buôn dưa lê kia nhận ra cô.
Ai, cô là vô tội đấy có được không? Cô cũng không nghĩ tới…
Cô liếc mắt đã nhìn thấy Bắc Minh Thiện vùi đầu làm việc.
“Khụ khụ…” Cô lúng túng húng hắng cổ họng, sau đó đi thẳng về phía anh.
Bắc Minh Thiện nhướng mày rậm nhìn cô, cô chỉ cần làm một động tác anh đã nhìn thấu: “Em muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi!”
Cố Hạnh Nguyên nhìn anh lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, cứng ngắc thường ngày thì khuôn mặt xinh đẹp, sạch sẽ của cô không khỏi giật giật.
Cô không khỏi nghi ngờ tối qua không biết bản thân có bị hoa mắt hay là mộng du không? Tối qua gã này đúng là mỉm cười với cô sao?
Cô lại hắng giọng sau đó xoay người lấy một chồng tài liệu, giấy bút, USB, PDA, file đựng hồ sơ từ tủ hồ sơ bên cạnh sô pha…
Sau đó chuyển hết tất cả lên bàn làm việc của anh.
Bắc Minh Thiện nhíu mày, ngước mắt nhìn cô dường như đang chờ cô giải thích.
“Ồ, đây là những thứ tôi có được từ lúc làm thư ký!” Cô đứng thẳng người nhìn thẳng vào tròng mắt đen kịt của anh, khí thế lãnh liệt nói: “Tổng giám đốc thừa dịp tôi vẫn còn ở đây, tôi sẽ giao tất cả lại cho anh, đợi lát nữa tôi sẽ đi làm thủ tục nghỉ việc với Linda, ngày mai tôi không cần đến nữa rồi.”
Tất cả những chuyện xảy ra tối qua khiến lòng cô cảm thấy bức rức không yên.
Cũng may cá cược vừa xong cô có thể khôi phục tự do rồi.
Cố Hạnh Nguyên phảng phất như có thể nhìn thấy ánh mắt trời rực rỡ, cô chợt cảm thấy tinh thần rất thoải mái.
Bắc Minh Thiện lạnh lùng ngước mắt, nhăn mày phì cười.
“Cố Hạnh Nguyên, ngày hôm nay còn chưa qua hết đấy, em cứ chắc chắn ngày mai em sẽ không đi làm nữa như vậy sao?”
Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt xem thường cô của anh, bũi môi: “Ngược lại cũng là chuyện đã chắc chắn rồi, em không cho là hôm nay sẽ có gì thay đổi. Nói chung tổng giám đốc đại nhân, rất cảm ơn anh mấy ngay nay đã chăm sóc cho em, khiến em có thể nhận biết được cái gì gọi là tàn khốc vô tình, khiến em lĩnh ngộ được cái gì gọi là không bằng cầm thú!”
Cô chỉ cây mắng cây hòe, câu nào câu nấy như lưỡi dao cắm vào ngực anh, không nghi ngờ là đang tìm đươờng chết.
Nhưng như vậy thì thế nào? Qua ngày hom nay bọn họ sẽ đường ai nấy đi, không còn bất cứ liên quan gì nữa.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Bắc Minh Thiện đột nhiên sa sầm.
Hai con ngươi đột nhiên lóe lên, anh mím môi gật đầu, khóe miệng hơi cong lên lộ ra nụ cười khiến người khát cảm thấy sợ hãi, anh gằn từng chữ:
“Rất tốt. Cố Hạnh Nguyên, vậy anh nói trước với em một câu, chào buổi sáng!”
Cơ thể cô run lên.
Cái gì mà nói trước một câu chào buổi sáng chứ, bây giờ đã mấy giờ rồi mà còn chào buổi sáng gì nữa chứ?
Ánh mắt của tên này rất âm hiểm.
Cố Hạnh Nguyên ra khỏi văn phòng tổng giám đốc cô nôn nóng chạy tới văn phòng của Linda.
Khi lá đơn từ chức đưa tới trước mặt Linda thì Linda ngẩn ra.
“Cố Hạnh Nguyên, có phải cô đang chơi tôi không?”
Linda không vui mừng như trong suy đoán, cũng không thoải mái theo lẽ thường ngược lại cô ta còn tỏ ra giận dữ.
Cố Hạnh Nguyên ngẩn ra: “Tôi nghỉ việc cô không vui sao?”