CHƯƠNG 745: NGẨN RA
“Đừng bày dáng vẻ này với tôi!” Bắc Minh Diệp Long có chút không nhịn được, anh ta vô cùng chán ghét với việc anh ta dùng dáng vẻ kiêu ngạo nói chuyện mình.
“OK, OK.” Đường Thiên Trạch giơ tay ra vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng lúc Bắc Minh Diệp Long sắp đến cửa thì anh ta vẫn nói một câu: “Anh sớm muộn gì cũng sẽ cảm ơn tôi.”
“Rầm…” Anh ta nói xong thì truyền đến tiếng đóng cửa của Bắc Minh Diệp Long.
Bắc Minh Diệp Long nổi giận đùng đùng đi ra ngoài: “Cảm ơn anh? Chỉ cần anh không bẫy tôi là tốt lắm rồi.”
Hội trường hạng mục ‘Thượng Hối Đô Thị’, đại diện của tập đoàn ngồi ở bên trong đã đợi hơn nửa tiếng.
Đã trễ hơn thời gian chính thức bắt đầu hơn hai mươi phút.
Thời gian của những người này vô cùng quý giá, đối với bọn họ mà nói thì chậm trễ thời gian một chút cũng là một sự tổn thất lớn.
Nhưng khi bọn họ nhìn đồng hồ cũng thấy được nhân vật quan trọng của cuộc họp lần này là cục trưởng Quách.
Chỉ thấy ông ta vẫn bình tĩnh thoải mái ngồi ở đó.
Bình thường chỉ có người khác chờ mấy người già bọn họ, ngoại trừ lãnh đạo cao hơn bọn họ một bậc thì mấy người đó mới bình tĩnh chờ đợi ở ngoài, nhưng không có ai có vinh hạnh đặc biệt này.
Chẳng lẽ lần này còn có nhân vật lớn hơn nữa?
Không ngờ lại có người quan tâm đến một công trình dân sinh như vậy.
Lúc này cửa lớn hội trường được đẩy ra.
“Thật ngại quá, tôi đến trễ.”
Mọi người nhìn về phía cửa, người nói chuyện là Bắc Minh Diệp Long.
Đúng là làm cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc, bọn họ vốn dĩ cho rằng sẽ có nhân vật lớn đột nhiên đến thăm, nhưng không nghĩ tới lại là Bắc Minh Diệp Long.
Nhà họ Bắc Minh có địa vị hết sức quan trọng trong ngành, mặc dù bọn họ đã tuyên bố rút khỏi lần đấu thầu này nhưng vẫn được mời đến xem.
Nhưng mọi người vẫn có chút không hiểu được: Lần trước người đại diện Bắc Minh Thị là tổng giám đốc Cố Hạnh Nguyên, nhưng lần này lại là Bắc Minh Diệp Long.
Mà lần trước Bắc Minh Diệp Long đại diện cho một tập đoàn nhỏ khác…
Rốt cuộc chuyện này còn có ẩn tình gì đó? Hoặc là thật sự giống như dự đoán lúc trước, mặc dù Bắc Minh Thị rút khỏi trên danh nghĩa nhưng tập đoàn con vẫn âm thầm chống đỡ—— Tập đoàn Thịnh Bắc Minh trong tay Bắc Minh Diệp Long.
Bọn họ nghĩ đến đây thì trong lòng đều không khỏi bắt đầu bồn chồn, nhất là những tập đoàn có vẻ tự tin, bọn họ không ngờ mình đã vui mừng quá sớm.
Phản ứng của cục trưởng Quách cũng làm cho bọn họ có linh cảm không tốt.
Lần trước ông ta không quan tâm đến Bắc Minh Diệp Long, nhưng lần này lại mỉm cười, sau đó chỉ vào chỗ ngồi lần trước của Bắc Minh Diệp Long nói: “Anh Bắc Minh, mời ngồi.”
Chỗ ngồi của Bắc Minh Diệp Long giống như những người khác, trong lòng cảm thấy có chút hoang mang. Bởi vì anh ta nghĩ mình đến đây cũng chỉ là người xem, nhìn thấy người khác nhận được quyền khai phá.
Còn thái độ của Cục trưởng Quách đối với mình chỉ là nể mặt một chút mà thôi, lần trước anh ta đã mời ông ta ăn cơm.
Trong cuộc họp lần này, trong lòng mỗi người đều chịu ảnh hưởng của một số nhân tố.
Những người vốn có hy vọng trúng thầu thì hiện tại cũng không còn nhiều tự tin.
“Khụ khụ…” Cục trưởng Quách khẽ ho khan một tiếng, coi như nhắc nhở mọi người chuẩn bị họp.
“Tôi thật sự rất vui vì hôm nay mọi người có thể đến đây. Mọi người cũng biết đúng lúc tôi được điều đến đây chủ trì công việc xây dựng và quy hoạch…”
Cục trưởng Quách bắt đầu nói dông dài, mỗi đại diện công ty tham gia đều ra vẻ nghiêm túc nghe ông ta nói ‘Lảm nhảm’ một cách quang đinh chính đại.
Mà Bắc Minh Diệp Long không có tâm trạng này, anh ta cảm thấy mình và buổi đấu thầu lần này không hề liên quan đến nhau. Anh ta chỉ là ‘người tiếp khách ‘ mà thôi.
Trong lúc cục trưởng Quách phát biểu, anh ta cũng nghĩ chuyện này không liên quan đến mình, nhưng cũng có chút liên qua: Ví như hôm nay tất cả nhân viên của tập đoàn Bắc Minh Thị cũng biết chuyện anh ta đến đây.
Anh ta nghĩ đến trước đó mình từng hứa hẹn với bọn họ, mọi người đã gửi hy vọng lên người anh ta. Xem ra lần này anh thật sự làm cho bọn họ thất vọng rồi.
Mà không chừng có không ít người đẩy sự thất vọng này lên người Cố Hạnh Nguyên.
Đây là một lời thất hứa, không chỉ mất đi người của mình, cũng làm cho niềm tin trong lòng nhân viên Bắc Minh Thị dần dần biến mất.
Ít nhất lúc Bắc Minh Thiện quản lý Bắc Minh Thị, cho dù anh nói gì cũng sẽ thực hiện được. Đây cũng là lý dó vì sao anh dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn để quản lý Bắc Minh Thị, nhưng đa số nhân viên vẫn nghe lời anh.
Bắc Minh Diệp Long cũng từng bắt chước Bắc Minh Thiện, lúc Bắc Minh Thị xuất hiện thời kỳ tổng giám đốc ‘trống không’, anh ta muốn trở thành người lãnh đạo mới, nhưng cuối cùng lại thất bại…
“Bang bang…” Tiếng vỗ tay cắt ngang suy nghĩ của anh ta. Lúc này anh ta mới lại ý thức được mình vẫn đang tham gia cuộc họp.
Anh ta không tập trung vỗ tay theo mọi người.
Sau đó anh ta nghe thấy: “Tiếp theo, mời anh Bắc Minh Diệp Long nói vài câu.” Sau đó lại là tiếng vỗ tay.
Lần nay Bắc Minh Diệp Long hoàn toàn mờ mịt.
Anh ta không nghe cục trưởng Quách phát biểu. Hiện tại thì hay rồi, người ta muốn anh ta phát biểu, không phải làm trò mất mặt trước mọi người sao.
Tiếng vỗ tay kết thúc, hội trường khôi phục lại trạng thái yên tĩnh. Nhưng Bắc Minh Diệp Long vẫn ngây người ngồi ở đó, anh ta nhíu mày lại suy nghĩ cách đối phó.
Nhưng bình thường con người đang gấp gáp thì càng muốn không nghĩ được gì.
“Anh Bắc Minh Diệp Long? Mời anh phát biểu ý kiến.”
Giọng của cục trưởng Quách lại vang lên ở bên tai.
Lúc này Bắc Minh Diệp Long cũng đứng dậy. Anh ta thấy ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào mình, bao gồm cả cục trưởng Quách. Trên mặt ông ta mỉm cười, nhưng nụ cười đó làm cho Bắc Minh Diệp Long cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Hôm nay anh ta thật sự rất mất mặt, nếu muốn anh ta nói gì đó thì đành phải nói thôi.
Bắc Minh Diệp Long quyết định như vậy, tỉnh táo lại một chút: “Cảm ơn vừa rồi cục trưởng Quách đã phát biểu làm cho tinh thần của tôi cảm thấy vô cùng phấn khởi. Hạng mục ‘Thượng Hối Đô Thị’ liên quan hệ đến người dân và hình tượng của chính phủ. Cho nên chúng ta phải dựa vào đạo đức nghề nghiệp để xây dựng nó trở thành công trình được người dân và lãnh đạo yên tâm…”
Bắc Minh Diệp Long đứng lên phát biểu, ngay cả anh ta còn rơi vào sương mù, thậm chí anh ta cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Phương pháp nói chung chung của anh ta rất chính xác, vậy thì cố gắng bám vào để nói, cho dù nói thế nào cũng sẽ lấy được một chút lời khen ngợi của cục trưởng Quách.
Quyền quản lý hạng mục này không có phần của mình, nếu có thể tranh thủ công trình xây dựng xung quanh cũng coi như có còn hơn không, hơn nữa đối với những nhân viên kia cũng một lời giải thích.
Bắc Minh Diệp Long nghĩ như vậy, lén nhìn xuống phía dưới, không nghĩ tới bọn họ ra vẻ rất nghiêm túc. Ngay cả cục trưởng Quách cũng không ngừng gật đầu.
Cuối cùng anh ta kết thúc bài phát biểu trong tiếng vỗ tay vang dội.
Lúc anh ta ngồi xuống mới cảm giác được trái tim mình đập nhanh. Đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy lo lắng như vậy.
Xem ra nói chuyện với lãnh đạo không hề giống như nói chuyện nói đồng nghiệp.
“Cảm ơn bài phát biểu của anh Bắc Minh Diệp Long đại diện cho tập đoàn Thịnh Bắc Minh trúng thầu hạng mục của chúng tôi. Chúng tôi tin dưới sự quản lý của anh ta thì hạng mục ‘Thượng Hối Đô Thị’ chắc chắn trở thành một công trình nổi tiếng. Vì xây dựng một xã hội hài hòa cho chúng ta mà có sự cống hiến to lớn.”
Cục trưởng Quách tổng kết xong thì tiếng vỗ tay lại vang lên.
Khoan đã…
Lúc này Bắc Minh Diệp Long vẫn cảm thấy mình đang ở trong sương mù. Sao hạng mục ‘Thượng Hối Đô Thị’ lại giao cho anh ta?
Chẳng lẽ anh ta nghe nhầm sao? Rất có thể.
Nhưng tiếp theo là nghi thức ký hợp đồng làm cho anh ta ý thức được chuyện xảy ra lúc nãy là sự thật.
Anh ta thật sự không thể tin được, trước đó cục trưởng Quách còn nói với năng lực hiện tại của anh ta thì không thể làm được, sao ông ta lại quyết định giao cho anh ta chứ?
Cho dù trong đầu Bắc Minh Diệp Long đầy dấu chấm hỏi, nhưng anh ta vẫn thầm vui mừng.
Có lẽ bởi vì cuối cùng Cục trưởng Quách vẫn chấp nhận kế hoạch của anh ta. Mặc dù còn có rất nhiều chỗ thiếu sót: Tài chính, nhân lực, vật lực…
Lúc Bắc Minh Diệp Long cầm hợp đồng đã đóng dấu đỏ của chính phủ đi ra khỏi hội trường thì anh ta suýt nữa nhảy lên ăn mừng.
Anh ta cảm giác giống như mình đang ngồi tàu lượn siêu tốc, lên xuống làm cho trái tim đập nhanh.
Anh ta phải nói tin tức tốt này cho ba mình.
Cuối cùng Bắc Minh Diệp Long cũng lấy lại tinh thần. Bởi vì lần này anh ta thành công, chứng minh mình vẫn có năng lực, cũng không làm cho người nhà họ Bắc Minh mất mặt.
Anh ta nhanh chóng gọi điện thoại: “Ba, con thành công rồi, con thành công rồi!”
Bắc Minh Diệp Long ngồi ở trong xe, kích động đến mức nước mắt lưng tròng.
Bắc Minh Triều Lâm đang ở tập đoàn Bắc Minh Thị nghe thấy tin tức này cũng rất kinh ngạc lại kích động không thôi. Ông ta và con trai có cảm nhận giống nhau.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!