CHƯƠNG 751: CHƯA ĐÃ GHIỀN
Đương nhiên kết quả rất rõ ràng, Dương Dương có thể đánh, Ngô Tiểu Nhị cũng không phải là vô dụng, hai bọn nó rất nhanh liền đánh mấy cái tên râu ria này ngã trên mặt đất.
Dương Dương nhìn ba người nằm sấp trên mặt đất, vỗ vỗ tay của mình, nhếch miệng, hiển nhiên là vẫn chưa hài lòng chút nào: “Tôi còn tưởng rằng là ba người biết đánh nhau nữa chứ, kết quả là không thú vị gì hết.”
Bọn người Kim Lỗi bị Dương Dương và Ngô Tiểu Nhị quật ngã, trong lòng nảy lửa, bọn nó bò dậy từ dưới đất, cũng không để ý đến thắng hay thua, giống như một con hổ đói nhào về phía Dương Dương và Ngô Tiểu Nhị.
“Cậu thế nào?” Dương Dương hỏi.
Ngô Tiểu Nhị mỉm cười với cậu: “Từ khi tôi tới đây tôi chưa từng đánh một trận đàng hoàng.”
“Tôi cũng vậy đó, ngày hôm nay hai người chúng ta đánh cho đã nghiền.”
Cuộc đối thoại của bọn nó đủ để chọc giận người ta, coi ba người này giống như là bao cát để gãi ngứa.
Đương nhiên là quá trình trong lúc đó cũng quả thật là như thế, mặc dù là chiều cao của bọn nó không có ưu thế gì hết nhưng mà sự linh hoạt của bọn nó đã có thể bù đắp tất cả.
Rốt cuộc cũng đã đến lúc có người kêu giáo viên đến, cuộc chiến này đã không còn cần thiết nữa rồi.
…
Học sinh đánh nhau ở trong trường, đối với một trường học quý tộc như thế này mà nói chính là chuyện chưa bao giờ nghe tới, đây cũng không phải là bởi vì tố chất của những học sinh này đạt đến trình độ cao như vậy.
Con người đều khác biệt nhau, trong trường học cũng không ngoại lệ, cũng có một vài học sinh lén lút làm ra mấy chuyện này nọ.
Nhưng mà trên mặt thì vẫn duy trì hình tượng bình tĩnh, về phần tiêu chí duy nhất để duy trì sự cân bằng như vậy đó chính là… dựa vào mặt mũi của ba mẹ.
Ai có tiền thì người đó làm lão đại ở trong trường, bởi vì người lớn của những gia đình này đều sẽ truyền cho bọn nó một tư tưởng đó chính là nhất định phải lôi kéo quan hệ nhiều hơn, nhất là dạng càng có danh tiếng thì càng cần thiết.
Bởi vì không thể nói là một lúc nào đó gia tộc của mình có thể bởi vì những quan hệ này mà trở nên giàu có hơn.
Từ nhỏ, những đứa nhỏ được dạy theo thuyết tôn thờ tiền tài thì sao có thể không hiểu đạo lý này.
Nhưng mà rốt cuộc sự cân bằng này cũng đã bị Kim Lỗi phá vỡ rồi.
Thật ra thì các giáo viên cũng đã sớm nghe thấy tin đồn liên quan đến Kim Lỗi, nhưng mà căn cứ vào thái độ dàn xếp ổn thỏa, cảm thấy chuyện này cũng không tiếp tục bao lâu, bởi vì chỉ cần thích bắt nạt bạn học thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó bọn nó chỉ cần lấy người lớn trong nhà ra thế là chuyện tự nhiên được giải quyết rồi.
Đương nhiên là bọn họ còn có một biện pháp nhỏ khác, bọn họ căn bản ghét bỏ dạng nhà giàu mới nổi giống như là nhà của Kim Lỗi, sau khi học sinh mới đến đây rõ ràng đã kéo phẩm chất của trường học bọn họ xuống. Không chỉ có như thế, mà tinh thần học đường cũng đã sa sút.
Chỉ cần có một phụ huynh đứng ra, thậm chí là mấy phụ huynh đến dùng thế lực ở trong tay của bọn họ để hung hăng áp chế một chút, tin tưởng là chuyện này sẽ được giải quyết rất nhanh thôi.
Nhưng mà hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của bọn họ, đó chính là sự hung hăng của Kim Lỗi trong trường học không khơi dậy sự phản kháng từ các học sinh khác, vậy mà bọn nó lại lựa chọn khuất phục.
Đây quả thật là một hiện tượng không thể tưởng tượng được.
Cho đến ngày hôm nay, đột nhiên lại có học sinh chạy đến phòng giáo vụ nói là Kim Lỗi đang đánh nhau với người khác, sau khi cẩn thận giải thích tình huống, quả thật là các giáo viên phải giật mình.
Cái thằng nhóc Kim Lỗi này, gây với ai không tốt thế mà lại chọc phải cậu con trai Bắc Minh Tư Trình của Bắc Minh Thiện, hơn nữa còn muốn đánh cậu bé…
Những chuyện như này xảy ra, chỉ sợ không riêng gì Kim Lỗi, ngay cả từ trên xuống dưới trường học của bọn họ đều sẽ bị Bắc Minh Thiện xử lý một lần.
Nhất là thầy Quách, chủ nhiệm lớp của Kim Lỗi, làm không cẩn thận sẽ bị cuốn gói ra đi.
Anh ta vội vàng chạy tới hiện trường cùng với học sinh thông báo tin tức.
Chờ đến lúc anh ta đến nơi thì toàn bộ cục diện đã được khống chế rồi, các học sinh đang vây quanh Trình Trình, Dương Dương cùng với đám người Kim Lỗi.
“Các bạn học tản ra hết đi. Kim Lỗi, em dừng tay lại cho thầy.” Sắc mặt của thầy Quách khẩn trương, vừa dùng tay tách đám người ra, dùng sức chen vào bên trong.
Lúc thầy Quách chen vào đám người nhìn xem, lập tức liền trợn tròn mắt, chỉ nhìn thấy Kim Lỗi và hai bạn học khác cùng lớp với cậu ta đã nằm trên mặt đất.
Mà đứng gần bọn nó chính là cặp anh em sinh đôi con của Bắc Minh Thiện, còn có hai học sinh một nam một nữ cùng độ tuổi với bọn nó.
Đây là có chuyện gì vậy?
Lúc này nghe thấy Dương Dương nói với Ngô Tiểu Nhị ở bên cạnh cậu: “Tại sao ba cái tên này lại không biết đánh nhau như vậy chứ, tôi vẫn còn chưa làm nóng người thì bọn họ đã nằm xuống hết rồi, thật là mất hứng quá đi.”
“Đúng vậy đúng vậy, sao mà người trong thành phố của cậu lại yếu như vậy chứ? Lần sau nếu như cảm thấy ngứa tay thì đến chỗ của bọn tôi đi, đảm bảo là đánh đủ nghiền luôn đó, Nhị Nha, Cẩu Đản, ai cũng lợi hại hết.”
Dương Dương nghe xong thì hai mắt tỏa sáng: “Được đó được đó, để hôm nào đó tôi cúp học đi với cậu.”
…
“Bắc Minh Tư Dương, nếu như mà em dám cúp học thì anh sẽ nói cho mẹ biết.” Trình Trình đứng ở một bên, mặc dù ngày hôm nay em trai đã ra tay giúp đỡ giúp cho mình có thể trốn thoát khỏi kiếp nạn, nhưng mà thân là anh trai vẫn nên kịp thời ngăn lại lúc em trai của mình muốn bành trướng.
Sự hào hứng của Dương Dương vừa mới tăng vọt thì lập tức bị dập tắt, cậu cảm thấy có chút mất hứng: “Biết rồi biết rồi, em đánh còn chưa đã nghiền đây này.” Nói xong, cậu lại dùng chân đá ba người đang nằm sấp dưới mặt đất: “Nè, tôi vẫn còn chưa đánh đã đâu, các người đứng dậy nhanh lên đi, để tôi chơi đùa nữa có nghe hay không hả, đừng có giả chết ở đây.”
Kim Lỗi cắn răng nằm rạp trên mặt đất, cậu ta đã bị đánh sắp đứng lên không nổi nữa rồi, ngày hôm nay thật sự xuất sư bất lợi, lúc đầu nghĩ là sẽ đến dạy dỗ cái thằng đó một trận, sau đó liền có thể cướp Triệu Tịnh Di đến tay.
Nhưng mà lại không ngờ là cái tên đó còn có một cậu em trai giống nhau như đúc, mà tên đó còn có thể đánh nhau cực kỳ giỏi.
Mặt mũi đều đã vứt sạch hết rồi, thế mà thua trong tay của một tên học sinh nhỏ bé hơn so với mình rất nhiều, sau này còn có thể lăn lộn như thế nào nữa đây? Chắc chắn sẽ trở thành điều chê cười của học sinh toàn trường.
Càng làm cho Kim Lỗi cảm thấy chấn động hơn đó chính là thế mà tên kia còn đánh chưa đã ghiền…
Sao ở trong trường học này còn có một thằng nhóc có khuynh hướng bạo lực hơn cả mình như vậy chứ, cậu ta âm thầm kêu khổ.
“Này bạn học, em có bị thương không đó?” Lúc nãy thầy Quách cũng đã nghe thấy lời nói của Dương Dương rồi, anh ta cũng không nghĩ đến là cậu chủ nhỏ nhà Bắc Minh sẽ là như thế này.
Nhưng mà vừa nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện, anh ta hiểu ra ngay.
Nếu như bọn nó đã không chịu thiệt thòi, thế thì vấn đề này đến đây là được rồi, đừng gây chuyện lớn hơn nữa.
Cho nên anh ta lên tiếng nói.
Dương Dương quay đầu nhìn lại nhìn thấy một người đàn ông có bộ dạng như giáo viên đang đứng ở đằng sau lưng mình, biết “trò chơi” ngày hôm nay đến đây là kết thúc rồi.
Cậu vỗ vỗ bàn tay nhỏ: “Em không sao đâu, nhưng mà hình như là ba bạn học đó không đứng dậy nổi nữa, cái đầu to như thế mà lại đánh chả được bao nhiêu.”
Vừa nói xong, Dương Dương lại đá Kim Lỗi một đá: “Đánh cậu cả nửa ngày, còn không biết tại sao cậu lại muốn đi tìm Trình Trình gây phiền phức?”
“Tôi…” Lúc này Kim Lỗi đang ở trước mặt của giáo viên, thật sự là khó mà mở miệng.
Nhưng mà hai tên đi theo cậu ta thì rất thành thật đàng hoàng: “Lão đại của chúng tôi coi trọng Triệu Tịnh Di, nhưng mà cậu ấy lại không chịu đồng ý…”
“Ồ, hóa ra chuyện là như thế, haha…” Dương Dương nhìn thoáng qua Triệu Tịnh Di đang đứng ở bên cạnh Trình Trình, sau đó nói với bọn người Kim Lỗi: “Tôi nói cho các cậu biết, sau này đừng có ý đồ với cậu ấy nữa, cậu ấy đã là người của anh trai tôi rồi, nếu như lần sau còn để cho tôi nhìn thấy ba người các cậu làm phiền hai người bọn họ thì tôi sẽ không ra tay nhẹ như vậy đâu.” Dương Dương bày ra một bộ dạng hung ác trừng mắt nhìn Kim Lỗi.
“Biết rồi, lần sau chúng tôi không dám nữa.” Bọn người Kim Lỗi vội vàng đồng ý ngay.
“Bắc Minh Tư Dương!” Triệu Tịnh Di nghe thấy cậu nói hưu nói vượn, tức giận đi qua đánh vào trong ngực của Dương Dương.
“Ui da, đau quá, cậu cảm ơn người cứu mạng mình như thế này đó hả? Nếu biết như vậy thì tôi đã mặc kệ hai người rồi.” Dương Dương giả vờ như là mình rất đau, sau đó lại nháy nháy mắt với cậu bạn Ngô Tiểu Nhị của mình: “Chúng ta đi thôi, đúng là lòng tốt không có báo đáp mà, thầy ơi, làm phiền thầy nhường đường cho em.”
Thầy Quách đứng tại chỗ nghẹn họng trân trối, con trai của Bắc Minh Thiện đều chảnh như vậy hả? Thế mà lại không nhìn thấy sự tồn tại của mình.
Thôi bỏ đi, sắp xếp ổn thỏa, sắp xếp ổn thỏa mới tốt.
Nhưng mà cuối cùng anh ta vẫn trút cục tức từ chỗ của Dương Dương lên trên người của bọn Kim Lỗi, ba cái thằng nhóc này cứ gây họa linh tinh cho mình thôi.
…
Buổi tối, Trình Trình và Dương Dương đều được Hình Uy đón về biệt thự, dựa theo lẽ thường nên cũng đón Triệu Tịnh Di về cùng.
Lúc ăn cơm, Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy ba đứa nhỏ hiếm khi cúi đầu xuống ăn cơm không nói lời nào, liền biết chắc chắn là bọn nó đã gặp chuyện gì rồi.
Mặc dù là cô đã bị chuyện của Bắc Minh thị làm cho cho đầu bù tóc rối, nhưng mà sau khi về nhà cô không thể không gánh vác trách nhiệm của một người mẹ.
“Trình Trình, Dương Dương, hai đứa bọn con ai nói xem ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Trình Trình và Dương Dương nghe thấy mẹ đang hỏi, bọn nó cúi đầu hơi thấp xuống, cũng không trả lời lại câu hỏi.
“Bọn con bị cái gì đó hả? Không phải là bình thường có nhiều lời lắm mà, nhất là Dương Dương, sao ngày hôm nay con lại im lặng rồi, không phải là gây ra chuyện gì trong trường học đó chứ.” Đối với suy đoán này, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy vẫn tương đối có khả năng, nhưng mà tại sao Trình Trình cũng không lên tiếng vậy chứ?
“Dì Cố, thật ra là như thế này…” Triệu Tịnh Di vừa mới định muốn nói, vừa nói được câu mở đầu thì đã thấy Dương Dương hung hăng nháy mắt với mình, ý là kêu mình đừng có nói nữa.
Động tác nhỏ này của Dương Dương đương nhiên là Cố Hạnh Nguyên cũng nhìn thấy ở trong mắt: “Dương Dương, con làm gì vậy hả?” Nói xong, cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn cậu.
Dương Dương bị dọa nên phải cúi đầu xuống y như lúc nãy.
“Tịnh Di, dì biết cháu là đứa trẻ ngoan nhất, không bằng cháu nói cho dì nghe rốt cuộc là bọn nó xảy ra chuyện gì vậy? Đừng để ý tới Dương Dương, nếu như nó dám bắt nạt cháu thì cháu cứ nói cho dì, dì sẽ kêu nó xin lỗi cháu.” Đối mặt với khách, đương nhiên là phải nở nụ cười chào đón.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!