Đổi lại Bắc Minh Thiện, Trình Trình và Dương Dương nghe thấy lời này của cô thì lập tức cạn lời.
Cố Hạnh Nguyên không còn được coi là một lòng hai tín ngưỡng nữa rồi, mà phải là một lòng ba tín ngưỡng mới đúng.
“Sẽ có một người giúp đỡ em, không chuyên tâm một chút nào cả, giống hệt chọn người ưu tú trong buổi tuyển dụng.” Bắc Minh Thiện thở dài một tiếng, sau đó khép mắt lại cầu nguyện.
*
Sau hai tiếng, họ cùng với dòng người đi ra khỏi nhà thờ, trong tay mỗi người đều có thêm một quyển kinh thánh.
“Mẹ ơi, ban nãy mẹ cầu nguyện gì ở trong đó thế?” Cửu Cửu tò mò hỏi.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười: “Mẹ ấy hả, đương nhiên là cầu mong cho ba cục cưng lớn lên khỏe mạnh, trở thành những người xuất sắc rồi, có như vậy thì gánh nặng trên người mẹ cũng coi như được giảm bớt. Còn cục cưng của mẹ thì sao?”
“Con ư? Ừm… Con hi vọng con có thể mau mau lớn lên và có thật là nhiều búp bê…” Cửu Cửu nói.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Được đó. Còn Dương Dương thì sao, lúc đó con đang nghĩ gì?”
“Con đang nghĩ khi nào thì mới có thể không còn bị mẹ đánh nữa, ngoài ra con cũng muốn mình mau mau lớn lên, sau đó tham gia cuộc thi đua xe hơi…” Dương Dương không cần nghĩ mà cứ thế buột miệng nói ra.
“Nguyện vọng đầu tiên của con rất dễ thực hiện, chỉ cần mỗi ngày con ngoan ngoãn không gây chuyện là làm được. Còn nguyện vọng thứ hai, mẹ thấy con vẫn nên bớt có suy nghĩ về phương diện đó đi, cuộc thi đua xe hơi vừa gian khổ lại vừa nguy hiểm, chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao.”
Mẹ luôn suy nghĩ vô cùng chu đáo cho các con, chỉ sợ con của mình sẽ gặp phải khó khăn trong tương lai. Đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói, con đường tương lai tốt nhất của Dương Dương mặc dù không bằng Trình Trình nhưng cũng không thể khác biệt quá lớn, chỉ cần bình an trải qua một kiếp là được.
“Trình, con nghĩ như thế nào?” Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn Trình Trình.
Trình Trình như có điều suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Con hi vọng có một gia đình, một gia đình thật sự.”
Câu này của Trình Trình khiến Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.
Đây quả thật là một nguyện vọng vô cùng chân thực, một gia đình thật sự, một gia đình hoàn chỉnh…
Cố Hạnh Nguyên quay người lại, nhanh chóng lau sạch nước mắt đã trực trào trong hốc mắt.
Bắc Minh Thiện cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời lúc này.
Nguyện vọng của Trình Trình đơn giản như thế nhưng đối với họ mà nói, đó lại gần như là một chuyện rất khó.
Đặc biệt là Bắc Minh Thiện, bây giờ anh thật sự không thể xác định được suy nghĩ của Cố Hạnh Nguyên, anh hiểu rất rõ trước đây mình đã gây ra tổn thương quá sâu đậm cho cô.
Mặc dù gần đây cô đã hòa nhã với mình hơn một chút, nhưng điều đó cũng không thể thật sự chứng minh trái tim cô vẫn có thể tiếp nhận mình.
“Mẹ ơi, sao mắt mẹ sưng thế?” Cửu Cửu tò mò nhìn Cố Hạnh Nguyên.
“Ban nãy mẹ bị bụi bay vào mắt, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.” Cố Hạnh Nguyên lại nở nụ cười.
Lời này của cô có thể lừa được Cửu Cửu, cũng có thể lừa được Dương Dương, nhưng không thể nào lừa được Trình Trình, cậu biết lời nói của mình đã chạm đến nơi thương tâm trong lòng mẹ.
Trình Trình vốn muốn nói một tiếng “xin lỗi”, nhưng cậu lại cảm thấy mình không nói sai gì cả. Một gia đình hoàn chỉnh, một gia đình ấm áo, ước nguyện như vậy chẳng nhẽ thật sự khó như những gì người lớn tưởng tượng ư?
Mọi người đều nói ra hết nguyện vọng của mình, bây giờ ánh mắt của họ lại tập trung hết lên người Bắc Minh Thiện.
“Ba ơi, nguyện vọng của ba là gì?”
***
Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn Trình Trình, trong mắt anh lóe lên tia sáng.
Nhìn Trình Trình giống như nhìn thấy bản thân anh lúc nhỏ.
Ngày này đối với mỗi đứa trẻ mà nói có lẽ là một ngày đầy ắp hi vọng.
Nhưng anh lại không cảm thấy như vậy, đó lại là ngày lễ anh ghét nhất, thậm chí còn ghét hơn so với những ngày bình thường.
Tình huống như vậy đã duy trì không lâu trước đây…
Đối với một đứa trẻ mà nói, nguyện vọng chính là khát vọng về một tương lai ngắn ngủi. Còn đối với người lớn, nó chính là khát vọng về một tương lai lâu dài.
Bắc Minh Thiện đã trải qua rất nhiều năm, dường như không còn tồn tại bất cứ hi vọng gì nữa, bởi vì những thứ này đối với anh mà nói đều là hư vô và hoàn toàn không thể thực hiện được.
Đây cũng là do bóng ma tuổi thơ u ám của anh để lại.
Nhưng khi cầu nguyện trong nhà thờ, anh lại ước một nguyện vọng rất hiếm hoi.
Mặc dù không phải là đầu tiên nhưng đó cũng là một trong những nguyện vọng có thể đếm được trên đầu ngón tay của anh.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu từng đứa trẻ một: “Ba hi vọng các con có thể mạnh khỏe, vui vẻ lớn lên.”
“Chỉ như vậy thôi?” Ba đứa trẻ đều cảm thấy bất ngờ, nguyện vọng của chúng thật ra vẫn còn rất nhiều nhưng không biết vì sao của ba lại ít như vậy, thậm chí còn ít đến đáng thương.
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Đúng vậy, chỉ như vậy thôi, trong mắt ba, các con mới là quan trọng nhất, không thứ gì có thể thay thế được.” Lời nói của anh vô cùng chân thành.
Cố Hạnh Nguyên đứng bên cạnh sau khi nghe thấy lời này của anh thì đáy lòng không khỏi run rẩy, cô không ngờ vào thời khắc đó, thứ anh nghĩ đến không phải là an nguy của tập đoàn Bắc Minh thị mà là các con.
Thân là ba mẹ, người mà họ lo lắng nhiều nhất trước sau vẫn là các con và người nhà. Cho dù ở bên ngoài họ có làm việc vất vả ra sao thì suy cho cùng cũng là để người nhà sống tốt hơn.
Bắc Minh Thiện đã không còn là “Tam Lang liều mạng” nữa rồi. Trước đây anh đã dốc sức quá nhiều, bây giờ đã đến lúc anh phải quan tâm những người bên cạnh mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!